“Em đeo…” Nguyễn Chi Nhiên tưởng mình nói là cậu đeo khuyên tai, là ở bãi đỗ xe bị anh chạm vào rớt mất. Lại cảm thấy nói như vậy hình như là đang trách anh, mà cậu nào có tư cách trách móc, vừa nói được ba chữ liền nuốt lại, “Biết rồi.”
Nói ra câu này, đôi mắt cụp xuống như một con mèo con ngoan ngoãn, nhưng trong đáy mắt lại lấp lóe chút uất ức.
Vành tai cậu được buông ra, một viên thuốc chống viêm được nhét vào miệng, rồi lại bị ép uống chút nước. Người đàn ông cầm ly nước, ngón tay lướt qua môi cậu, suýt nữa đâm vào thịt.
Cậu không hỏi gì, cho gì ăn nấy, cái miệng nhỏ ngậm lấy uống nước, sợ làm rơi một giọt lên người anh.
Nguyễn Chi Nhiên lén nhìn anh một cái, rồi vội vàng thu hồi ánh mắt, không dám nhìn lâu. Chỉ thấy đôi mắt phượng kia sâu không lường được, không đọc ra nổi cảm xúc gì. Cậu rất nhạy bén với nguy hiểm, ngay từ lúc Từ Cạnh Nam xuất hiện trong tầm mắt, cậu đã cảm giác trong áo mình có một con rắn độc đang bò lên. Nhưng ở bên cạnh anh, cậu sẽ sợ, lại không dám chạy trốn.
Cậu cảm thấy có thể là do mình quá mệt mỏi, chỉ cần có người chịu giúp mình, cậu đều sẽ biết ơn.
Ý thức lờ mờ, Nguyễn Chi Nhiên đột nhiên mở mắt, phát hiện xe đã dừng lại, cậu không biết từ bao giờ lại ngủ trên đùi anh.
!!
Cậu bật dậy, “Phó tiên sinh, tiên sinh...”
Phó Tế Quân một tay chống trên cửa kính xe, đôi mắt phượng khẽ cong, ánh mắt không rõ ràng nhìn cậu, giọng nhàn nhạt: “Gan cũng lớn thật.”
Nguyễn Chi Nhiên nhíu mày, đôi mắt, cái mũi đều nhăn tít lại. Từ khi bị anh đè trên giường lăn qua lăn lại, mấy ngày nay cậu cũng không được ngủ đủ tám tiếng, thật sự quá mệt rồi.
"Xin lỗi." Nguyễn Chi Nhiên cúi đầu xin lỗi, còn chưa kịp nói hết câu, bụng đã kêu "ọc" một tiếng rõ to.
Phó Tế Quân nhìn thẳng vào cậu, “Cậu?”
Nguyễn Chi Nhiên chết lặng, cậu điên rồi sao??? Cậu đang làm cái gì vậy, trước mặt Phó tiên sinh mà bụng kêu lên ư?!
Xong rồi, cậu đến để lấy lòng Phó Tế Quân, vậy mà ngoài việc gây phiền phức, cậu chẳng làm được gì cả.
Xong rồi…
Cậu không dám ngẩng đầu, chỉ có thể lén lút liếc anh một cái, hai tai đỏ ửng. Cậu nhẹ nhàng thở dài.
“Chút nữa cùng đi ăn cơm.”
"Hả?" Nguyễn Chi Nhiên nghi ngờ bản thân nghe lầm, khẽ ngẩng đầu, ngước nhìn anh, “Ăn cơm?”
"Chờ chút." Phó Tế Quân lười biếng dựa lưng vào ghế, “Chân tê rồi.”
Nguyễn Chi Nhiên tròn mắt, cậu đã gối lên chân Phó tiên sinh đến tê rần…
Phó tiên sinh vì sao còn chưa đuổi cậu đi?
Tài xế không biết đã đi đâu mất. Nguyễn Chi Nhiên lặng lẽ ngồi yên bên cạnh anh chờ anh nghỉ ngơi xong. Chờ anh nghỉ ngơi xong, cậu theo sau anh xuống xe, cùng nhau vào nhà hàng thuê phòng riêng.
Kiểu trang trí Trung Quốc, trong không khí thoang thoảng mùi thơm ngào ngạt, giữa phòng là một chiếc bàn tròn kiểu cũ, chạm khắc tinh xảo, trông rất sang trọng.
Bên trong đã có người ngồi, mặc vest nhàn nhã, tóc vuốt gọn gàng, tướng mạo khoảng 27-28 tuổi, đẹp mà không mất vẻ phóng khoáng. Vừa thấy anh bước vào, người đó đã đứng dậy, “Tế Quân, cậu tới rồi, mau ngồi.”
Phó Tế Quân mặc kệ người ta kéo ghế cho, trực tiếp ngồi vào ghế chủ vị, Nguyễn Chi Nhiên theo sau, lúng túng đứng yên.
“Cái tính này của cậu, mười mấy năm rồi vẫn vậy. Lúc tôi xuống máy bay còn nghĩ không biết giờ cậu có thu bớt tính cách lại không, chắc là không rồi.”
Người nọ vừa cười vừa rót trà cho Phó Tế Quân.
Nguyễn Chi Nhiên cúi đầu suốt, không dám nhìn lung tung, lỗ tai lại không tránh được nghe những lời thân mật ấy. Cậu không biết mình có nên nghe hay không, hô hấp nhẹ đi, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân.
Bỗng nhiên, một chén trà nóng được nhét vào tay cậu. Nguyễn Chi Nhiên giật mình ngẩng đầu, anh đưa trà cho cậu, kéo cậu ngồi xuống cạnh bên, “Uống đi.”
"Hả? À..." Nguyễn Chi Nhiên lúng túng uống một ngụm, chẳng nếm ra được mùi vị gì, chỉ cảm thấy đầu lưỡi có chút ngọt ngào thanh thanh.
“Tế Quân, vị này là?”
Phó Tế Quân không để ý tới người kia hỏi chuyện, nhìn Nguyễn Chi Nhiên cười nhạt: “Lý Nhiên muốn gặp tôi mai mối, nếu cậu có thể để cậu ta không quấn lấy tôi nữa, tôi sẽ giữ cậu lại.”
Nguyễn Chi Nhiên mờ mịt, theo bản năng nhìn sang người tên Lý Nhiên, chỉ thấy sắc mặt đối phương biến đổi mấy lần, từ hồng chuyển sang tím.
Nói xong, Phó Tế Quân đứng dậy, như muốn tránh né mà ngồi xuống phía sau lưng cậu.
Nguyễn Chi Nhiên đầu óc choáng váng, chỉ biết nói theo phép lịch sự: “Xin chào.”
Lý Nhiên đánh giá cậu từ trên xuống dưới một lượt, tầm mắt lướt qua cậu, nhìn về phía Phó Tế Quân: “Tế Quân, đừng đùa nữa, hôm nay tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Phó Tế Quân dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên xương bả vai cậu, “Hắn muốn nói chuyện với tôi, cậu không cố gắng một chút sao?”
Nguyễn Chi Nhiên quay đầu nhìn anh, vai run run, tim đập loạn.
Phó Tế Quân nhẹ nâng cằm, cao ngạo vô cùng: “Xem ra cậu cũng chẳng thực sự muốn làm tôi vui đâu.”
“Vậy thì khỏi cần ở bên tôi nữa.”
Nguyễn Chi Nhiên cắn răng, đứng bật dậy khỏi ghế, lấy thân mình che chắn trước mặt Phó Tế Quân, giọng run rẩy nhưng vẫn cố chấp mà nói: “Phó tiên sinh, không thích anh. Anh đi đi.”
Xì ——
Phó Tế Quân bật cười thành tiếng.
Nguyễn Chi Nhiên mặt mày như thể sắp chịu chết tới nơi, nghẹn ra được một câu như vậy, Phó Tế Quân nghĩ mà muốn cười đến nỗi tay muốn vỗ đập vào bàn hù chết hamster.
Lý Nhiên sắc mặt tối sầm, âm u như đêm đen, bực bội mà liếc đi chỗ khác, đặt mạnh chén trà lên bàn.
Tiếng chạm giữa mặt bàn và đáy ly vang lên giòn giã khiến Nguyễn Chi Nhiên giật bắn mình, hai chân bắt đầu run lẩy bẩy. Điện thoại của Phó Tế Quân vừa hay vang lên, anh cầm lên rồi đi ra ngoài, “A lô...”
Trước khi rời đi, anh không quên vỗ nhẹ lên vai Nguyễn Chi Nhiên, ý bảo: Cố lên.
Không còn người đàn ông đứng sau lưng, Nguyễn Chi Nhiên trong lòng càng thấy trống rỗng, cúi đầu thật sâu, như thể không còn chút sức lực nào nữa.
Lý Nhiên bỗng dưng đứng dậy, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống cậu, giọng trầm thấp vang lên:
“Phó Tế Quân bên ngoài chơi bời thế nào tôi mặc kệ, cậu là tình nhân hay bạn giường của anh ấy tôi cũng không quan tâm, nhưng tốt nhất nên tự hiểu lấy thân phận của mình. Hôm nay chuyện này, là tôi với anh ấy cãi nhau, tôi không tính sổ lên đầu cậu.”
Nguyễn Chi Nhiên sống lưng như bị kim chích, chỉ biết gật đầu thật nhẹ.
Chàng trai tiếp tục nói: “Tôi với anh ấy không phải gặp mặt qua mai mối, cũng chẳng phải liên hôn thương nghiệp. Nếu cậu nghĩ có thể dùng tình cảm lay động được anh ấy, mơ mộng hão huyền, thì nhân lúc còn sớm, nên dẹp ngay cái ý nghĩ đó đi. Mười năm trước chúng tôi đã ở bên nhau.”
Mặt Nguyễn Chi Nhiên như bị thiêu cháy, trong lòng thầm cảm thấy may mắn, may mà là mười năm trước, chứ không thì cậu thành tiểu tam mất rồi.
Lý Nhiên hạ thấp thể diện, chửi mắng cậu một trận, chờ xem cậu vì được cưng chiều mà kiêu ngạo, để tiện bề đá cậu đi. Nhưng Nguyễn Chi Nhiên chỉ biết gật đầu, không nói gì thêm. Lý Nhiên tức đến nỗi một hơi nghẹn lại trong ngực, không trút ra được, nghĩ đến chuyện vừa rồi Nguyễn Chi Nhiên đứng dậy đối đáp với mình, liền hạ lệnh gay gắt: “Ngồi xuống!”
Nguyễn Chi Nhiên chân tay mềm nhũn, khụy xuống ngồi bệt trên ghế.
Cái dáng vẻ Nguyễn Chi Nhiên ngồi, còn Lý Nhiên đứng, tình huống này càng khiến người ta thấy buồn cười, như thể chính Lý Nhiên đang tự công nhận mình sai vậy. Lý Nhiên cố gắng giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng, nói:
“Biết điều thì tốt. Tôi cho phép cậu tiếp tục ở bên anh ấy thêm một thời gian, nhưng sau này, khi anh ấy và tôi ở bên nhau, cậu phải biết điều mà biến mất.”
Phó Tế Quân vừa nghe Lý Nhiên quát "ngồi xuống" đã ngoái đầu nhìn về phía phòng, thấy tiểu gia hỏa bị mắng đến nỗi máu chó phun đầy đầu, anh thầm cảm thán: Thật là dễ bắt nạt mà, ai cũng có thể bắt nạt cậu ta một chút.
Ngay lúc Phó Tế Quân nghĩ Nguyễn Chi Nhiên sẽ cứ bị bắt nạt mãi, cậu lại chậm rãi ngẩng đầu lên, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Trừ khi, Phó tiên sinh bảo tôi đi, nếu không tôi sẽ không đi.”
Phó Tế Quân hơi nhướng đuôi mắt, ánh mắt mang theo chút nghiền ngẫm.
"A lô, anh đang nghe đấy chứ?" Giọng nói gấp gáp vang lên từ điện thoại.
Phó Tế Quân hờ hững "ừ" một tiếng, mắt vẫn dán chặt vào Nguyễn Chi Nhiên, lộ ra vẻ hài lòng.
"Cậu là cái thá gì chứ! Phó Tế Quân là người tôi để mắt tới!" Lý Nhiên gằn từng tiếng, giọng cất cao hẳn lên.
Tiếng này không hề nhỏ, rơi thẳng vào tai Phó Tế Quân. Ánh mắt anh lạnh đi, đẩy cửa bước vào, đứng bên cạnh Nguyễn Chi Nhiên, một tay vòng qua sau cổ cậu, bàn tay nâng cằm cậu lên, khiến cậu dựa hẳn vào eo anh. Bàn tay anh dịu dàng vuốt ve gò má thanh niên, như thể đang an ủi.
Má Nguyễn Chi Nhiên dán vào một vùng ấm áp, tim đập thình thịch, mùi rượu Absinthe quen thuộc bao trùm lấy cậu. Theo lực đạo trên tay nam nhân, cậu ngẩng đầu, bắt gặp góc cằm cứng rắn của anh, thân thể căng cứng cũng dần thả lỏng, đầu tựa lên người anh, lặng lẽ thốt ra: “Phó tiên sinh...”
Phó Tế Quân nhếch môi cười lạnh, nhìn Lý Nhiên: “Lý Nhiên, mắt anh cũng không tồi.”
Lý Nhiên vừa định lên tiếng, đã bị Phó Tế Quân cắt ngang: “Nhưng yêu cầu của tôi còn cao hơn nhiều.”
Lý Nhiên sững sờ, không biết nói gì nữa.
Phó Tế Quân xoa vành tai Nguyễn Chi Nhiên, cúi đầu nhìn cậu.
"Em nói đi."
Nguyễn Chi Nhiên có chút ngượng ngùng, môi khép mở, nhưng không biết nói thế nào. Phó Tế Quân chạm vào vết thương trên vành tai cậu, giọng nhẹ nhàng: “Không muốn đi theo tôi sao?”
Nguyễn Chi Nhiên quay đầu về phía Lý Nhiên, hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí, nói nốt câu mà nam nhân còn chưa nói xong:
“Lý Nhiên, anh không xứng với Phó tiên sinh.”
Mặt Lý Nhiên tái nhợt, nhưng ngại Phó Tế Quân ở đó, chỉ biết giận mà không dám lên tiếng.
"Thật ngoan." Phó Tế Quân vui vẻ, ấn Nguyễn Chi Nhiên ngồi xuống: “Ăn đi.”
"A?" Nguyễn Chi Nhiên ngơ ngác, “Còn ăn nữa sao?”
Nguyễn Chi Nhiên siết chặt ngón chân, mặt đỏ bừng như tôm chín, ngón tay cứng ngắc nắm chặt tay Phó Tế Quân không chịu buông.
“Không phải em đói sao?”
Phó Tế Quân gắp thêm mấy món ăn, đưa lưng về phía Lý Nhiên: “Thế nào? Còn muốn ăn cùng bọn tôi à?”
Lý Nhiên mặt tái mét, nghẹn ra một câu:
“Anh cứ từ từ ăn, tôi còn có việc, sẽ liên lạc sau.”
Nói xong thì cầm áo khoác rời đi, giữ lại chút thể diện cuối cùng.
Nguyễn Chi Nhiên khẽ thở phào nhẹ nhõm, cũng buông lỏng tay khỏi Phó Tế Quân. Lần đầu tiên trong đời cậu cãi nhau với người khác, mà lại còn thắng nữa chứ.
Cơm nước xong, tài xế đã dừng xe trước cửa nhà hàng, Phó Tế Quân lên xe, tài xế vừa định đóng cửa thì Nguyễn Chi Nhiên chạy tới, đưa tay ngăn cánh cửa đang sắp đóng. Ngón tay cậu trắng muốt, kẹp giữa cánh cửa đen bóng và thân xe. Phó Tế Quân một tay đẩy cửa, định đóng lại, giọng khẽ cười: “Hóa ra gan cũng lớn lắm nhỉ.”
Nguyễn Chi Nhiên không kịp nghĩ nhiều, nói vội: “Phó tiên sinh, anh vừa nói, nếu em đuổi được Lý Nhiên đi thì anh sẽ giữ em lại, vẫn tính chứ?”
Thật là ngoan.
Thật là biết nghe lời.