Phó Tế Quân đối diện với ánh mắt của Nguyễn Chi Nhiên, rõ ràng thấy được sự bức thiết, mong muốn được ở lại bên cạnh anh. Anh hướng vào trong xe, chỉ tay ra một chỗ trống nhỏ, bảo cậu, “đi lên.”

Nguyễn Chi Nhiên được đưa đến một khu chung cư mới khác, căn hộ rộng hơn hai trăm mét vuông, mẹ cậu rất thích kiểu thiết kế của căn hộ này, nhưng Từ Cạnh Nam chưa bao giờ đề cập đến chuyện sẽ mua, giá nhà đắt đỏ đến mức người ta phải nín thở.

Lần này, Phó tiên sinh vẫn không dẫn cậu lên lầu. Nguyễn Chi Nhiên tự mình nhập mật mã để mở cửa, cửa sổ sát đất hình vòng cung bên ngoài, ô tô nhỏ bé như những con kiến bò trên quốc lộ, cậu không phân biệt được chiếc nào là xe của Phó tiên sinh.

Như vậy, Phó tiên sinh xem như đã để cậu ở lại đây.

Không biết bên mẹ thế nào, Từ Cạnh Nam có khó xử với mẹ không.

Nguyễn Chi Nhiên ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, lặng lẽ quan sát căn nhà. Bộ sofa màu đen trắng Lawrencep được sắp xếp tỉ mỉ, trong đó có một khối tự do được đẩy ngẫu nhiên đến trước cửa sổ sát đất, nhưng lại không phá hỏng tổng thể phối hợp, tùy tiện mà vẫn đẹp mắt, khiến Nguyễn Chi Nhiên cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.

Sofa này bày biện rất đúng với phong cách của Phó tiên sinh, trông sang trọng đến mức không thể chạm vào, lạnh lùng xa cách, nhưng cách sắp xếp lại thoải mái và tinh tế, khiến người ta khó hiểu. Thi thoảng lại thoáng qua chút ôn nhu.

Nguyễn Chi Nhiên cũng không rõ Phó Tế Quân rốt cuộc là kiểu người như thế nào.

Cậu ngồi trên sofa, mơ hồ suy nghĩ một lúc rồi ngủ thiếp đi.

Cậu thực sự quá mệt.

Lúc tỉnh dậy, đã là chạng vạng, cuối thu, trời tối rất nhanh, năm sáu giờ đã đen kịt. Nguyễn Chi Nhiên ôm đầu gối ngồi trên sofa, xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ. Cảm giác mơ hồ mà an tâm, lần này chắc là sẽ không bị Từ Cạnh Nam tìm thấy nữa.

Đèn phòng khách đột nhiên bật sáng, ánh sáng chói lọi tràn vào căn phòng vốn bị bóng tối đè nén suốt cả ngày, khiến Nguyễn Chi Nhiên không thích ứng được mà chớp mắt liên tục. Cậu nhìn về phía cửa ra vào, thấy Phó tiên sinh đang đứng ở đó lau tay.

“Phó tiên sinh!”

Nguyễn Chi Nhiên như thể được thắp sáng một ngọn nến, cả khuôn mặt bừng sáng lên từ ánh mắt đến giữa chân mày. Cậu nhảy xuống sofa, chạy lại gần.

Phó Tế Quân cũng quên mất trong nhà còn có người. Nhìn Nguyễn Chi Nhiên lao đến mình, trong khoảnh khắc đó anh hơi ngẩn người, theo bản năng mở tay ra, nhưng Nguyễn Chi Nhiên chỉ đứng trước mặt anh, cười tươi tắn, gọi anh là tiên sinh. Đôi mắt cười cong thành hình lưỡi liềm, ánh sáng nhỏ vụn lấp lánh từ khóe mắt rơi xuống, rót vào đôi má lúm đồng tiền, ngay cả đôi môi mỏng không nhiều phúc khí cũng trở nên đáng yêu.

Phó Tế Quân thu lại cánh tay đang mở ra, đầu ngón tay còn đọng lại giọt nước rơi trên sàn. Anh rút khăn giấy lau tay, hỏi, “không bật đèn làm gì?”

"A, không có gì cần bật đèn để làm." Nguyễn Chi Nhiên đáp.

"Chuyện gì mà phải tắt đèn mới làm được?" Phó Tế Quân thuận miệng hỏi.

Nguyễn Chi Nhiên đang cười bỗng nhiên tròn xoe mắt, ý cười biến mất, khóe miệng cứng nhắc, nụ cười trên mặt cũng biến thành miễn cưỡng. Phó Tế Quân thấy cậu thay đổi sắc mặt, lập tức đoán được cậu đang nghĩ gì, nhưng cố tình không giải thích.

"Em, em đi chuẩn bị chút đồ." Nguyễn Chi Nhiên quay người, đi được hai bước lại quay đầu lại hỏi: "Tiên sinh, em ở phòng nào?

"Tùy em." Phó Tế Quân tháo lỏng cà vạt, dựa lưng vào quầy bếp, nhìn cậu bước vào phòng ngủ phụ.

Anh thật sự không có ý gì khác, ai bảo thanh niên này đầu óc toàn mấy thứ màu vàng hỏng hóc.

Phó Tế Quân theo thói quen rót một ly rượu cho mình, nhưng lại cảm thấy tâm trạng hôm nay rất tốt, không cần rượu cũng được. Anh đổ rượu vào bồn rửa, đi vào phòng ngủ chính rửa mặt.

Tắm xong, anh lại nhận hai cuộc điện thoại, xử lý công việc trợ lý trình lên. Vừa mới lên giường, cửa phòng đã bị gõ. Phó Tế Quân nhìn xuống cửa, dừng lại nửa phút mới nói: “Vào đi.”

Căn nhà này trước giờ chỉ có mình anh.

Nguyễn Chi Nhiên chỉ mặc áo choàng tắm dài, đứng trước giường anh. Vừa mới tắm xong, khuôn mặt nhỏ bị hơi nước hun đỏ, ngón tay xoắn chặt vạt áo.

“Phó tiên sinh, em đã… rửa sạch rồi.”

Nói xong, mặt cậu càng đỏ thêm hai bậc. Phó Tế Quân nhìn thấy từ sau tai cậu đỏ tới tận cổ, cảnh tượng phía dưới anh đã thấy qua, đêm đó cả hai đều rất tỉnh táo, vài đoạn ngắn hiện lên trong đầu anh, anh nhấc chăn xuống giường, bước đến trước mặt Nguyễn Chi Nhiên. Cậu khẽ run hàng mi ướt át mang theo hơi nước, cố gắng đón lấy ánh mắt của anh.

Khi người đàn ông cúi mắt nhìn, bờ mi dày che đi nửa ánh mắt, đuôi mắt hơi nhếch lên, ánh nhìn bình thản, đôi mắt đen sâu như mực không tan. Nguyễn Chi Nhiên bị ánh mắt của anh ép đến mức không thể chống đỡ, bất lực mà lảng tránh.

Nhìn từ góc nghiêng, hàng mi run rẩy của Nguyễn Chi Nhiên càng rõ rệt, giống như cánh chim nhỏ bị ướt sũng, mỗi lần run lên đều dồn hết sức lực. Anh khẽ nâng cằm Nguyễn Chi Nhiên lên, phát hiện không chỉ lông mi đang run, mà ngực và cả người cũng đang khẽ run, trên môi còn lưu lại dấu răng mới.

"Sợ tôi sao?" Phó Tế Quân hỏi.

Nguyễn Chi Nhiên trợn to mắt, kinh hoảng lắc đầu, dừng một chút lại nhẹ nhàng gật đầu, “Sợ tiên sinh không cần em.”

Phó Tế Quân không lên tiếng, ngón tay lướt qua, chạm nhẹ vào gò má bên phải của Nguyễn Chi Nhiên, vuốt ve vết hằn trên da cậu, nhéo nhẹ vành tai, “Còn đau không?”

“Không đau ạ.”

Miệng nói không đau, nhưng lông mày vẫn vô thức nhíu lại. Phó Tế Quân thu hết dáng vẻ yếu đuối và mềm mỏng ấy vào đáy mắt, dẫn cậu đến phòng tắm trước gương, 

“Đứng ở đây.”

Phó Tế Quân rời đi, Nguyễn Chi Nhiên vẫn không nhúc nhích, đầu xoay theo hướng bóng lưng anh, ánh mắt cậu như chú cún nhỏ dõi theo. Phó Tế Quân nhìn thấy hình ảnh trong gương, khóe miệng anh khẽ cong lên.

Bé ngoan thì phải có quà.

Phó Tế Quân đưa ra, anh năm đó phản nghịch khi cất chứa mấy chục viên khuyên tai, chọn lựa ra trong một góc viên bồ câu huyết hồng đá quý, mặt cắt như hạt lựu, sắc đỏ tươi thắm, tạo hình tinh xảo, đã quên mất là ở đâu trong buổi đấu giá thấy được, mua về rồi lại cảm thấy keo kiệt.

Phó Tế Quân đặt lòng bàn tay xuống, đứng trước gương, giơ tay giúp Nguyễn Chi Nhiên đeo lên khuyên tai này.

Viên bồ câu huyết hồng đá quý nhỏ nhắn, anh ngại keo kiệt, nhưng trên vành tai trắng nõn của cậu lại vừa khít, như điểm một nốt chu sa trên làn da trắng muốt. Phó Tế Quân tựa người vào khung cửa, thưởng thức kiệt tác của mình, bình luận: “Đẹp.”

Nguyễn Chi Nhiên mũi chân căng cứng, nghe được lời này của Phó Tế Quân mới rốt cuộc thở ra, không chắc chắn hỏi: "Tiên sinh, là, tặng, tặng em sao? Có thể không, hình như hơi quý.

Phó Tế Quân đứng thẳng người, khom lưng nhìn cậu, như là đang hỏi cậu, lại như lẩm bẩm lầu bầu, “Em nhìn ra được phẩm chất?”

"Một chút thôi." Nguyễn Chi Nhiên thường theo Nguyễn Tinh tham dự các loại yến tiệc, thứ tốt không nhiều lắm nhưng cũng đã thấy qua không ít.

Phó Tế Quân khẽ "hừ", kéo nhẹ ngón tay mềm mại tinh tế của cậu, như đang hỏi, lại như đang lẩm bẩm: “Được nuông chiều từ bé, cũng đã trải đời mà lá gan lại nhỏ xíu như chuột đồng, ai nỡ để em tới đây trước mặt tôi rồi rụt rè lấy lòng tôi chứ?”

Lời này làm Nguyễn Chi Nhiên run lên mạnh hơn, trong đáy mắt dâng lên một tầng đỏ nhạt, Phó Tế Quân nói thêm gì nữa, cậu lại muốn khóc.

"Phó tiên sinh." Nguyễn Chi Nhiên lấy hết can đảm, tiến gần Phó Tế Quân một bước, “Đã khuya rồi ạ.”

Cậu nhón chân, chân mềm nhũn không chịu nổi, ngã nhào vào ngực Phó Tế Quân, môi mềm khẽ chạm qua cằm anh, dán lên đầu vai anh.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi tiên sinh, em...”

Nguyễn Chi Nhiên muốn đứng thẳng dậy, Phó Tế Quân đè lại eo cậu, vỗ nhẹ hai cái.

“Mệt thì ngủ đi.”

Nói xong, Phó Tế Quân buông cậu ra, quay lại phòng ngủ. Nguyễn Chi Nhiên đi theo anh ra ngoài, đứng ở mép giường, bước chân lưỡng lự.

"Như thế nào, còn muốn ngủ ở đây sao?" Phó Tế Quân tự nhiên kéo chăn nằm xuống, như đang cười nhạo Nguyễn Chi Nhiên si tâm vọng tưởng.

"Không, không phải ạ." Nguyễn Chi Nhiên vội vã chạy khỏi phòng Phó Tế Quân, lao vào căn phòng thay đồ nhỏ của cậu.

Được Phó tiên sinh thu nhận đã là điều tốt rồi, làm sao dám vọng tưởng chiếm phòng ngủ chính của nhà này.

Cậu cũng đâu phải chồng hay vợ của Phó tiên sinh.

Cậu dán vào ván cửa thở dốc, chậm rãi ngồi xổm xuống, ở bên Phó tiên sinh, cậu luôn sợ hãi, sợ anh đánh cậu, ghét cậu.

Nhưng khi Phó tiên sinh đối tốt với cậu một chút thì cậu càng sợ hơn, sợ anh tốt với cậu nhưng lại không cần cậu.

Nguyễn Chi Nhiên lén tháo xuống viên bồ câu huyết hồng, đặt trong lòng bàn tay, cẩn thận ngắm nhìn. Sau khi cậu trưởng thành, Từ Cạnh Nam cũng từng tặng cậu các loại trang sức quý giá, nhưng cậu chưa bao giờ dám nhìn kỹ, vì biết sau lưng những món quà sang quý ấy là cái giá cậu không thể trả nổi.

Viên bồ câu huyết hồng trong suốt, phần đeo bằng vàng mười, nhìn qua có chút quá mức rực rỡ, sắc đỏ tươi nổi bật, nhưng thiết kế đủ tinh xảo, làm giảm bớt cảm giác nặng nề của vàng, giống như một đóa hoa phú quý nở trong lòng bàn tay.

Lúc Phó tiên sinh giúp cậu đeo lên, lòng bàn tay anh chạm vào vành tai cậu, cậu nhìn thấy trong gương vẻ mặt Phó tiên sinh khi ngắm nhìn mình.

Nguyễn Chi Nhiên hơi thở dần dần bình ổn lại, chống tay lên chân đứng dậy, bò lên giường. Nệm mềm mại, Nguyễn Chi Nhiên vùi mặt vào gối, nghe hương thơm lưu lại sau khi tắm rửa, thả lỏng cơ thể. Ngày hôm nay cuối cùng cũng an toàn trôi qua.

Đáng tiếc, Phó tiên sinh cuối cùng vẫn không cần cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play