Ban đêm, Nguyễn Chi Nhiên mơ một giấc mơ. Trong mơ, Phó tiên sinh tự tay đeo khuyên tai cho cậu, đầu ngón tay khẽ vuốt đuôi mắt, ánh cười dịu dàng. Cậu nhìn vào gương thấy rõ ràng, lòng cũng theo đó mà rối loạn, tim đập dồn dập.
“Nhìn sang đây.” Giọng anh trầm khàn, lười nhác, khẽ vang bên tai cậu.
Cậu quay đầu lại, đụng phải một ánh mắt sâu hun hút, như muốn xuyên thấu lớp quần áo, đâm thẳng vào người cậu. Cả người run rẩy, cậu muốn gọi anh, nhưng Phó Tế Quân dần trở nên mơ hồ. Cậu cố hết sức bật ra một tiếng gọi anh, nhưng đổi lại là Từ Cạnh Nam khẽ cắn lên vành tai cậu, cười khẽ: “Tiểu Nguyễn, em chạy không thoát đâu.”
A ——
Nguyễn Chi Nhiên trong lòng thầm hét lên kinh hãi.
Hai chân đạp loạn, một chân vô tình đạp mình ngã lăn xuống giường.
Mông đau quá.
Nguyễn Chi Nhiên ngồi bật dậy, xoa xoa chỗ đau. May mà còn quấn chăn rơi xuống, nếu không chắc chắn đau chết mất.
May thật, còn cảm giác được đau, chứng tỏ chỉ là mơ. Nguyễn Chi Nhiên ngồi dưới đất một lúc, nghĩ đến Nguyễn Tinh. Cậu hơi hối hận vì đã bẻ gãy điện thoại, không biết Nguyễn Tinh liệu có bị Từ Cạnh Nam làm khó dễ không.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT