Hơn nửa đêm, tài xế tốt bụng đưa Nguyễn Chi Nhiên lên lầu.
Nhìn cậu có vẻ nhỏ tuổi, quần áo trên người mỏng cũng không che được hết người khiến cho vết thương cũng lộ ra, tài xế có chút đầy nghi vấn nhưng ở trên xe cũng không dám mở miệng.
“Được rồi, chính là chỗ này, mật mã là 4648.” Tài xế đưa cậu đến nơi.
Nguyễn Chi Nhiên phía dưới vẫn còn đau, xiêu xiêu vẹo vẹo cúi người cảm ơn, “Cảm ơn chú.”
Căn hộ còn dán giấy niêm phong, đồ đạc đều mới nhưng phủ đầy bụi. Nguyễn Chi Nhiên không động đến gì cả, cũng không dám dùng phòng ngủ chính. Cậu lục tủ quần áo lấy một cái chăn, qua loa trải trên giường nhỏ phòng ngủ phụ, nằm xuống nghỉ.
Trên người vẫn còn hơi đau, nhất là chỗ eo. Lúc Phó tiên sinh bóp cậu, bụng cậu cứ căng chặt lại, giờ mới thấy ê ẩm. Phía sau cũng không được sạch sẽ lắm, cậu muốn đi tắm lại lần nữa, nhưng sợ Phó tiên sinh phát hiện cậu tự tiện động vào đồ đạc.
Cơ thể mệt mỏi, cả ngày lo lắng sợ hãi, mới mười chín tuổi thôi, thật sự chịu không nổi, mơ mơ màng màng đã ngủ rồi. Chưa ngủ được bao lâu, Nguyễn Chi Nhiên nghe thấy tiếng cửa mở.
Là Phó tiên sinh trở về sao?
Nguyễn Chi Nhiên định ngồi dậy, nhưng mắt thế nào cũng không mở ra nổi, cổ họng khô rát, cơ thể như bị nhấn vào băng tuyết, lạnh buốt mà cũng nóng rực. Cậu nắm chặt chăn, hối hận vì không chọn giường bên kia.
Trong đầu rối bời, mơ hồ ngủ được chút xíu, tỉnh lại lại thấy nóng bừng, như bị nhốt trong lò hấp, cậu đá chăn ra.
Băng hỏa lẫn lộn giày vò như kéo dài cả thế kỷ, Nguyễn Chi Nhiên cuối cùng cũng tỉnh dậy trong tiếng chim hót.
Khu dân cư có nhiều cây xanh, còn có chim nhỏ làm tổ.
Nguyễn Chi Nhiên sờ soạng quần áo của mình, vẫn còn hơi ướt, cậu nhận ra mình lại sốt rồi. Tối hôm qua nghe thấy tiếng cửa mở, chắc chỉ là cậu sốt cao nên sinh ảo giác.
Ngồi yên trên giường một lúc, Nguyễn Chi Nhiên xỏ dép lê đi ra ngoài.
Trong bếp vang lên tiếng xoong nồi va chạm, mắt Nguyễn Chi Nhiên sáng lên, hơi cong môi, chạy tới, “Phó tiên sinh!”
—— Nụ cười khựng lại trên mặt.
Người giúp việc đang chuẩn bị nấu cháo trắng, quay người nhìn về phía Nguyễn Chi Nhiên, “Cậu chủ khỏe không? Tôi là người đến chăm sóc cậu, tôi tên là Chu Quyên.”
“A, tôi khỏe.” Nguyễn Chi Nhiên cụp mí mắt xuống, ánh mắt dần tối đi, “Là Phó tiên sinh bảo cô tới sao?”
“Phó tổng không rảnh quản mấy chuyện này, là tài xế Lý Thuận nói với tôi hai ngày trước, bảo tôi dọn dẹp chỗ này, tiện thể chăm sóc cậu vài ngày.” Chu Quyên đáp, “Tôi thấy cậu sốt hai ngày rồi, buổi sáng ăn chút cháo cho dễ chịu nhé?”
Nguyễn Chi Nhiên nghe vậy, chỉ gật đầu đồng ý.
Cậu trước nay luôn nói đồng ý, chưa từng từ chối.
Nguyễn Chi Nhiên vào nhà vệ sinh rửa mặt, cởi quần áo kiểm tra vết thương, trước ngực vẫn còn chút vết đỏ, sau lưng hơi nghiêm trọng hơn một chút, nhưng đều đã đóng vảy, thêm vài ngày nữa là biến mất hết. Những dấu vết mà người đàn ông kia để lại trên người cậu, hai ngày sau là sẽ không còn nữa.
Lúc đó thấy rất đau, phần lớn là vì cậu quá sợ hãi.
Ngủ li bì hai ngày, nên lúc ăn cháo Nguyễn Chi Nhiên uống thêm nửa bát nữa.
“Cảm ơn cô.” Nguyễn Chi Nhiên cầm bát, cúi đầu nói lời cảm ơn với Chu Quyên.
Chu Quyên vội nói không cần, rửa xong bát liền chuẩn bị rời đi, “Cậu chủ, trưa tôi sẽ quay lại nấu cơm cho cậu, giờ tôi phải qua dọn dẹp căn hộ khác.”
Nguyễn Chi Nhiên tất nhiên đồng ý.
Chu Quyên nói, bà vốn dĩ là người chuyên phụ trách dọn dẹp căn hộ khác, là tài xế Lý Thuận nhờ bà qua đây giúp nấu vài bữa cơm.
“Vài ngày.”
Nguyễn Chi Nhiên nhạy bén bắt được cụm từ chỉ thời gian này.
Vậy là mấy ngày nữa, Phó tiên sinh sẽ đuổi cậu đi sao?
Cho nên Phó tiên sinh mới không tới gặp cậu, để sau này tiễn cậu đi càng dễ dàng hơn.
Phó tiên sinh, quả nhiên, vẫn không thích cậu.
Nguyễn Chi Nhiên bắt đầu nhớ lại đêm hôm đó ở Ritz-Carlton, cậu đã làm sai chỗ nào.
Cứ thế suy nghĩ suốt năm ngày, người đàn ông kia vẫn không xuất hiện, cậu cũng không biết mình sai ở đâu.
Cậu cũng là lần đầu tiên làm loại chuyện đó, không biết phải thế nào mới được coi là tốt.
Nguyễn Chi Nhiên dùng chút tiền lẻ còn lại, bắt xe buýt tới công ty của người đàn ông kia.
Cậu sẽ cố gắng thể hiện tốt.
Chỉ cần Phó tiên sinh cho cậu thêm một cơ hội.
Cậu nhìn bản đồ tuyến xe buýt, đổi ba lần xe, trời bắt đầu tối, cậu ngồi trên ghế dài trạm xe buýt, đếm số tiền lẻ còn lại.
Đột nhiên, một bàn tay to chìa ra nắm lấy tay cậu, “Tiểu Nguyễn.”
Nguyễn Chi Nhiên run rẩy, cả người lạnh toát như rơi vào hầm băng, ngẩng đầu lên, “Ba, ba ba.”
“Ừ.” Từ Cạnh Nam cúi người nhìn cậu, ánh đèn đường chiếu từ trên xuống, bị bóng hắn chắn lại, cả người Nguyễn Chi Nhiên chìm vào bóng tối.
Nguyễn Chi Nhiên siết chặt đống tiền, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, hô hấp càng lúc càng gấp, muốn lùi ra sau, muốn chạy, nhưng lại không nhấc nổi chân.
“Mẹ nói, con bỏ nhà đi?” Từ Cạnh Nam ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Chi Nhiên, ánh đèn đường chiếu thẳng vào mắt cậu. Nguyễn Chi Nhiên dụi mắt, nhân cơ hội rút tay về, dịch sang bên ghế dài.
Cậu trở nên ngốc nghếch, ánh mắt vừa rồi còn sáng rỡ khi đếm tiền, giờ lại bị Từ Cạnh Nam dập tắt. Cậu vẫn còn nghĩ, không phải Từ Cạnh Nam đưa cậu cho Phó Tế Quân sao? Vậy chỉ có thể là mẹ Nguyễn Tinh đưa.
“Ừm? Tiểu Nguyễn?” Từ Cạnh Nam gọi, khiến Nguyễn Chi Nhiên hoàn hồn.
Nguyễn Chi Nhiên ngẩn người nhìn hắn hồi lâu mới nói, “Con… chỉ là… muốn ra ngoài xem thử.”
“Không sao đâu, Tiểu Nguyễn lớn rồi.” Từ Cạnh Nam vuốt nhẹ đầu cậu như một người cha, “Muốn ra ngoài xem, tốt lắm, để ba dẫn Tiểu Nguyễn ra ngoài chơi.”
Từ Cạnh Nam lấy từ túi ra hai vé máy bay đi Maldives, “Tiểu Nguyễn, ở ngoài chưa chơi đủ, để ba dẫn con đi chơi.”
Nguyễn Chi Nhiên nhìn tấm vé, không thở nổi.
Maldives, một hòn đảo xa lạ, cậu chỉ quen Từ Cạnh Nam, nếu đi sẽ xảy ra chuyện gì… cậu không dám nghĩ tiếp.
“Con… Con…” Nguyễn Chi Nhiên luống cuống quay đầu, vành mắt đỏ hoe.
Từ Cạnh Nam giơ tay ra, ngón giữa móc vào cổ áo cậu, ngón trỏ khẽ đẩy vào trong, nhét vé máy bay vào, rồi kéo tay cậu, “Đi thôi Tiểu Nguyễn, cùng ba về nhà.”
Nguyễn Chi Nhiên không nhúc nhích, ngồi lì trên ghế dài, đấu mắt với Từ Cạnh Nam. Hắn hơi dùng lực kéo nhẹ, Nguyễn Chi Nhiên lập tức bị kéo đứng lên, loạng choạng ngã về phía trước, Từ Cạnh Nam đưa tay đỡ lại, ôm cậu vào lòng.
“A —” Nguyễn Chi Nhiên hét lên một tiếng ngắn, hoảng hốt lùi lại.
Tay Từ Cạnh Nam rơi vào khoảng không, hắn không giận, ngược lại còn vươn tay ra trước, dịu dàng nói: “Tiểu Nguyễn, về nhà với ba.”
Nguyễn Chi Nhiên run rẩy, nhìn chằm chằm bàn tay ấy, khẽ lắc đầu.
“Tiểu Nguyễn, không nghe lời sao?” Giọng hắn nghiêm lại, “Mẹ vẫn đang chờ con ở nhà.”
Nhắc tới mẹ, Nguyễn Chi Nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy nụ cười lạnh của Từ Cạnh Nam, dạ dày quặn đau, run rẩy đưa tay ra.
Dạ dày cậu đau dữ dội, Từ Cạnh Nam lại không nhìn thấy, chậm rãi kéo Nguyễn Chi Nhiên lên xe.
Những tờ tiền cậu coi như cứu mạng bị gió thổi tung, tờ một trăm lớn nhất lật phật rơi bên chân ghế dài.
Nguyễn Chi Nhiên tựa vào cửa sổ xe, dõi theo đống tiền cho đến khi khuất tầm nhìn. Bụng cậu đau quá, từ sau 18 tuổi, mỗi lần ở cùng Từ Cạnh Nam là cậu đều thấy căng thẳng, dạ dày quặn thắt.
“Mấy ngày nay buổi tối ở đâu?” Từ Cạnh Nam dựa lưng vào ghế, hơi nghiêng người nhìn cậu.
Nguyễn Chi Nhiên rụt vai, “Ở… công viên.”
“Ba tìm không ra con.” Từ Cạnh Nam nói.
Nguyễn Chi Nhiên lại run lên, Từ Cạnh Nam vẫn luôn tìm cậu sao? Cậu trốn ở chỗ anh Phó, nếu, nếu để Từ Cạnh Nam biết… Nếu hắn biết, cậu và anh Phó đã xảy ra chuyện kia, liệu có buông tha cậu không?
Hoặc là… ghét bỏ cậu cũng được.
“Tiểu Nguyễn.” Từ Cạnh Nam gọi, lông tơ trên người Nguyễn Chi Nhiên dựng đứng cả lên.
Cậu không biết Từ Cạnh Nam có nghi ngờ gì không, chỉ lặng lẽ nhìn gương mặt hắn.
Từ Cạnh Nam ba mươi tám tuổi, người luôn giữ thân hình săn chắc và thói quen tập thể hình đều đặn, nhìn qua chỉ như khoảng ba mươi tuổi. Hắn có diện mạo khác biệt so với Phó Tế Quân bá đạo, Từ Cạnh Nam thường nhắm mắt lại, thể hiện phong thái nho nhã và phong lưu.
Hắn luôn ăn mặc chỉnh tề, khuôn mặt luôn nở nụ cười nhẹ, mái tóc chải gọn ra phía sau để lộ trán. Đôi khi hắn đeo kính và cách nói chuyện nhẹ nhàng thư thái, kiến thức rộng, đủ khiến Nguyễn Chi Nhiên, lúc mười bốn tuổi rất ngưỡng mộ và sùng bái.
Sự ngưỡng mộ đó kéo dài đến tận sinh nhật lần thứ mười tám của Nguyễn Chi Nhiên, khi Từ Cạnh Nam tặng cậu một chiếc dây lưng. Hắn còn giúp cậu đeo vào, ngón tay lướt qua bên hông cậu, cảm giác da thịt mịn màng, như có chút ẩm ướt. Khi đó, kính của hắn phản chiếu ánh sáng sắc lạnh.
Sau đó, Nguyễn Chi Nhiên bị sốt cao, mỗi khi nhớ lại cảm giác bên hông như còn vương lại độ dính nhớp của da thịt. Cậu chợt rùng mình, cảm giác như có một mũi dao sắc nhọn từ ngực xuyên thẳng vào bụng, chạm tới làn da của mình.
Nguyễn Chi Nhiên không dám lúc này duỗi tay lấy vé máy bay ra, cậu đoán Từ Cạnh Nam chắc chắn muốn xem cái này.
Cậu chỉ biết giả ngu, thu hồi ánh mắt rồi một lần nữa quay nhìn ra ngoài cửa sổ.
Từ Cạnh Nam không có ý buông tha, “Mấy ngày nay cứ đi ăn xin vậy à?”
Ăn xin thật, Nguyễn Chi Nhiên gật gật đầu, “Ừ.”
“Mệt mỏi rồi đấy.” Từ Cạnh Nam tay chạm lên đùi Nguyễn Chi Nhiên.
Nguyễn Chi Nhiên kinh hãi, giãy giụa.
“Đừng cãi nhau với mẹ con nữa, đừng làm bà ấy lo lắng, Tiểu Nguyễn.” Từ Cạnh Nam nói vài câu rồi dừng việc giằng co của cậu.
Nguyễn Chi Nhiên mắt tròn xoe như trăng non, lại còn ướt át.
Cậu nhìn Từ Cạnh Nam nâng đùi mình lên, thong thả xoa bóp đến mắt cá chân, “Gần đây mệt mỏi rồi đấy.”
Nguyễn Chi Nhiên hoảng sợ lắc đầu, nói không ra lời.
Từ Cạnh Nam lo động tác mình quá mạnh, “Đi nhiều ngày thế, cơ bắp cứng hết cả rồi.”
“Tiểu Nguyễn, ba thích con mềm một chút.”
Nguyễn Chi Nhiên ngực thở hổn hển, muốn từ miệng mình bật ra mấy từ.
Từ Cạnh Nam nhéo mắt cá chân cậu, cởi giày ra. Chân Nguyễn Chi Nhiên rất nhỏ, mu bàn chân vì căng thẳng mà xòe thẳng, bọc trong chiếc tất trắng mỏng, gót chân phác họa độ cong mượt mà. Từ Cạnh Nam nhìn một hồi rồi cười.
Nguyễn Chi Nhiên lui lại, kéo chân lại, “Ba, ba ba.”
Cậu khóc lóc kêu, hy vọng Từ Cạnh Nam vẫn xem mối quan hệ họ là cha con, đừng làm quá mọi chuyện.
Từ Cạnh Nam nâng chân cậu lên, miệng hổ báo vuốt ve mắt cá chân, chậm rãi kéo tất ra, làn da trắng nõn lộ ra với các gân xanh, Từ Cạnh Nam vuốt lên, “Tiểu Nguyễn chắc là chơi mệt rồi.”
“Không, không có.” Nguyễn Chi Nhiên chặt chẽ giữ chặt tay.
Từ Cạnh Nam nhắc tài xế, “Khóa cửa xe kỹ chưa?”
Tài xế im lặng gật đầu.
Nguyễn Chi Nhiên muốn phát điên.
Từ Cạnh Nam điểm lên gan bàn chân cậu, lại nhìn biểu cảm, “Không cười à? Tiểu Nguyễn.”
Nguyễn Chi Nhiên run run môi, bật ra một nụ cười.
Cậusợ trở thành như vậy, bật cười lớn, mắt cong lại, lúm đồng tiền trên má lóe ra rồi lại ẩn đi.
Cậu như bị mãnh thú giữ trong móng vuốt, chờ bị vuốt xuyên cổ. Từ Cạnh Nam thả lỏng cậu ra, dựa vào ghế xe nghỉ. Nguyễn Chi Nhiên vội vàng kéo tất lên, vất vả nhét chân vào giày.
Xe tiến về biệt thự, Nguyễn Tinh đã đứng chờ ở cửa. Từ Cạnh Nam xuống xe trước, Nguyễn Tinh đón lấy, “Về rồi, có mệt lắm không?”
Từ Cạnh Nam lạnh lùng nhìn, “Không sao cả.”
Nguyễn Chi Nhiên chậm rãi bước xuống xe, Nguyễn Tinh nhìn thấy cậu, mặt hiện chút kinh ngạc rồi nhanh chóng trở lại bình thường, “Chạy đi đâu mà ba ba phải tự tìm?”
Nguyễn Chi Nhiên mất hồn, “Con xin lỗi, thưa mẹ.”
“Đưa Tiểu Nguyễn về phòng nghỉ đi.” Từ Cạnh Nam nói, không ai dám không nghe.
Nguyễn Chi Nhiên ngẩng đầu nhìn biệt thự ba tầng trước mặt, lòng muốn hóa thành tro bụi.
Cậu biết mẹ đưa cậu đến chỗ Phó Tế Quân là vì lý do gì.
Nhưng cậu đã thất bại.
“Tiểu Nguyễn ở tuổi này, nghĩ đến đi chơi cũng là bình thường, có lẽ chúng ta quản giáo con quá nghiêm.” Nguyễn Tinh theo Từ Cạnh Nam lên biệt thự hai tầng, cởi cà vạt, lặng lẽ nhìn Từ Cạnh Nam sắc mặt.
Từ Cạnh Nam không nói gì, mở hai tay đứng đó. Nguyễn Tinh từng nút cởi áo sơ mi Từ Cạnh Nam, đúng lúc đề tài vừa mở, “Nó cũng đã thành niên, bạn bè nó cũng đang học nước ngoài, hay ta muốn giới thiệu một trường âm nhạc…”
“Con tôi không cần đi chỗ đó.” Từ Cạnh Nam liếc Nguyễn Tinh, khiến bà run tay, vòng qua phía sau, gương mặt dán lên lưng trần Từ Cạnh Nam.
Bà nhăn mày, giọng điệu kiều diễm, làm móng tay đỏ tươi lướt trên ngực Từ Cạnh Nam, “Cạnh Nam, cảm ơn anh đã luôn coi Tiểu Nguyễn như con trai ruột thịt của mình.”
“Tiểu Nguyễn rất ngoan.” Từ Cạnh Nam kéo tay Nguyễn Tinh ra rồi một mình vào phòng tắm.
Nguyễn Tinh cắn răng thở dài. Từ Cạnh Nam với bà thì không có hứng thú, còn với Nguyễn Chi Nhiên thì ngày càng lạnh nhạt, bà như quản gia hầu hạ hai người đàn ông ăn mặc đi lại.
Nguyễn Tinh gõ cửa phòng Nguyễn Chi Nhiên, hút điếu thuốc hỏi: “Sao rồi, cùng hắn về được không?”
Nguyễn Chi Nhiên ngồi xếp bằng trên mép giường lông dê, nhíu mày thả mắt xuống, “Gặp ở công viên.”
“Gặp rồi?” Nguyễn Tinh nhấn giữa hai chân mày, thở dài không vừa ý, “Phó Tế Quân đâu? Hắn không cần con à?”
Nguyễn Tinh giọng bất mãn, không kinh ngạc, dường như đoán trước cậu sẽ thất bại.
Nguyễn Chi Nhiên gật rồi lắc đầu, “Anh ta đưa con đến chung cư, rồi không thấy đâu nữa.”
“Ngủ rồi?”
Nguyễn Chi Nhiên cúi đầu cắn môi.
Nguyễn Tinh ngửa đầu hít một hơi sâu, “Nếu Từ Cạnh Nam biết con bị người ta qua đêm rồi thì biết hậu quả ra sao không?”
Nguyễn Chi Nhiên nhớ lại lúc trên xe bị Từ Cạnh Nam bóp mắt cá chân, tưởng tượng sẽ bị bóp gãy, chạy bổ vào bên cạnh Nguyễn Tinh, “Mẹ, chúng ta trốn đi.”
Cậu mới mười mấy tuổi, đối mặt với kẻ mạnh gấp mấy trăm lần, chỉ biết trốn, “Mẹ, chúng ta chẳng cần gì nữa, hãy trốn đi, cầu xin mẹ.”
Nguyễn Chi Nhiên nước mắt lăn dài, mắt khóc thành hình bầu trăng khuyết, cong cong, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, “Thật xin lỗi mẹ, con lớn lên sẽ bảo vệ mẹ.”
“Con bao giờ mới lớn được?” Nguyễn Tinh lấy khăn giấy lau nước mắt cậu, rót cho cậu ly nước ấm, “Chứng minh thân phận và hộ chiếu của con có không?”
Nguyễn Chi Nhiên nước mắt rơi vào ly nước ấm, móc ra vé máy bay Từ Cạnh Nam đưa cho, bụng bên cạnh vết cắt vé đỏ ửng.
“Hắn là ba trên danh nghĩa của con, không có hộ chiếu và chứng minh, cũng có thể thay con mua vé, hơn nữa giấy tờ đều trong tay hắn, tất nhiên không thể đi được.” Nguyễn Tinh mệt mỏi nói.
Trước đây bà nghĩ Từ Cạnh Nam chỉ quý bà vì xinh đẹp, cho đến năm ngoái mới biết, Từ Cạnh Nam không chỉ quý bà mà còn quý con trai bà.
“Vậy bây giờ phải làm sao? Mẹ, con không muốn đi Maldives với hắn.”
“Ngủ đi rồi giữ trạng thái cho tốt, tối mai có tiệc, mẹ sẽ dẫn con đi, có tiểu nhị tập đoàn Ôn Thương cũng sẽ tới, hắn quý con như con trai, lại còn hợp tác với Ôn Thương chắc chắn không được đắc tội với họ.” Nguyễn Tinh đưa điện thoại cho Nguyễn Chi Nhiên rồi ra ngoài.
Để lại cậu một mình trong phòng, cậu lại muốn leo lên ai đó khóc, vừa sợ vừa buồn.
Nguyễn Chi Nhiên tìm kiếm trên mạng tên Phó Tế Quân, thông tin ít ỏi, chỉ có lý lịch gọn gàng và hệ thống tài sản khổng lồ. Cậu nghệt mặt nhìn điện thoại, Phó tiên sinh sao không cần cậu, vậy sao tối qua còn lo cậu miệng thương đau nhức?
Cậu sờ lên thương tích trên người, đã lành hẳn, chỉ còn dấu ấn hồng nhạt, Phó tiên sinh chắc không thật sự đánh cậu, còn không bằng Từ Cạnh Nam bóp mắt cá chân trên xe đau hơn nhiều.
Phó tiên sinh còn ôm cậu... Đã lâu rồi không có ai ôm cậu.
Ban đêm yên tĩnh, Nguyễn Chi Nhiên để lại tờ giấy rồi ra thang máy. Cậu tắt điện thoại, ném xuống cống thoát nước. Bắt taxi đến cửa hàng trang sức gần công ty Phó Tế Quân.