Trước kia đưa đến người nhiều vô số, không dưới hai mươi người để làm ấm giường cho Phó Tế Quân, nhưng Phó Tế Quân từ trước đến nay luôn chướng mắt.

Càng chuẩn xác hơn một chút, Phó Tế Quân không để mắt đến người nào cả.

Thân là đại công tử Vĩnh Hi tập đoàn, người thừa kế số một, gia đình là công ty chế tạo thuyền buồm lớn nhất Cảng Thành, cả gia tộc đồng lứa chỉ có một mình anh là người trưởng thành, còn có một cậu em họ mới sinh.

Còn chưa ra đời đã có được tài phú mà người bình thường dẫu cố gắng mười đời cũng không thể gầy dựng.

Vốn dĩ có thể an nhàn hưởng thụ cả đời, ăn chơi phóng túng, nhưng cố tình hai gia tộc lại phải tranh cao thấp, nên anh nhảy lớp nhận được offer TOP1 của học viện thương nghiệp, từ chối các trường đại học tổng hợp xếp hạng ngang nhau, ra nước ngoài lập nghiệp không một lần thất bại, trở về nước nâng cấp sản nghiệp trong nước, tạo ra công nghệ phòng vệ không ai có thể đột phá trong mười năm.

Một người như vậy, khi Nguyễn Chi Nhiên cắn môi lí nhí thì dừng lại cẩn thận đoan trang, để ý cảm xúc của đối phương, mới hỏi nhỏ:

“Rất khó chịu sao?”

Phó Tế Quân kiểm tra một chút, không thấy vết thương hay vết máu, Nguyễn Chi Nhiên trước đó chuẩn bị vô cùng chu đáo.

Đột nhiên dừng lại động tác khiến Nguyễn Chi Nhiên trong lòng hoảng sợ, đôi mắt trăng non ầng ậc nước mắt, liên tục lắc đầu, “Không, không, có.”

Ánh mắt cậu như ngâm mình trong nước mắt, Phó Tế Quân giúp cậu lau, ngón tay đè lên môi bị thương của cậu, “Nhả ra.”

Vết đau trên môi không là gì, cậu chỉ sợ phát ra tiếng làm phiền hứng thú của kim chủ.

Nguyễn Chi Nhiên buông răng, dấu răng trên môi dưới lại trào máu. Phó Tế Quân dừng lại động tác, lạnh nhạt nói: “Tôi không thích ép buộc người khác.”

Nguyễn Chi Nhiên sững sờ, quên cả trả lời, đầu lưỡi cuốn đi vết máu trên môi, “Em, em không đau."

Đầu lưỡi cũng không lớn lên dáng vẻ gì, như một một bé mèo uống nước, vươn tới chạm một chút rồi cuốn trở về.

Lá gan cũng chẳng lớn hơn bao nhiêu so với một bé mèo con.

Phó Tế Quân xấu tính dễ dàng bị bé mèo mềm yếu nghe lời đánh tan, anh thoáng lộ ra ý cười. Nguyễn Chi Nhiên được cổ vũ, cố gắng nâng khóe miệng, cười đến mắt cong cong, cố gắng duy trì bầu không khí ái muội bình thản.

Đáng tiếc kỹ thuật diễn của cậu không tốt lắm, cười cứng ngắc, giữa lông mày vẫn không giấu nổi sợ hãi.

Một giọt nước mắt trái với ý nguyện chủ nhân, bướng bỉnh rơi xuống tay Phó Tế Quân.

Kỹ thuật diễn vụng về cùng thống khổ chân thật khiến gương mặt tinh xảo của Nguyễn Chi Nhiên trở nên sống động hơn, Phó Tế Quân đọc được mâu thuẫn trên gương mặt ấy, kéo cậu từ sau lưng ra trước mặt.

Trên vết thương còn lưu lại vài vết máu.

Nguyễn Chi Nhiên nín thở, trong đầu hỗn loạn, cố gắng kìm nén tiếng rên rỉ bật ra từ vết thương, không dám để nước mắt lăn xuống thêm.

Cậu cảm thấy mình giống như một kẻ thấp hèn chẳng ra gì.

Căn phòng như ngưng đọng, không khí trở nên nặng nề, mọi thứ đều dừng lại.

Cậu hối hận lắm... Tại sao lúc nào cũng là cậu phải khóc chứ?

Là vì vết thương đau quá thôi mà... cậu đã cố gắng nhẫn nhịn rồi.

Phó Tế Quân bế bổng cậu lên.

“Lần đầu tiên sao?”

Nguyễn Chi Nhiên khẽ nhíu mày, đỏ mặt khẽ gật gật đầu.

Giọng nói của Phó Tế Quân bình thản, nhấn nhá dịu dàng, khóe môi còn khẽ cong lên một nụ cười nhạt. So với dáng vẻ ngạo nghễ, lạnh lùng mà Nguyễn Chi Nhiên từng gặp ban nãy, bây giờ anh ta trông hiền hòa hơn hẳn.

Nguyễn Chi Nhiên lấy hết can đảm ngước mắt nhìn Phó Tế Quân, ánh mắt thoáng chút mong ngóng và run rẩy.

“Phó tiên sinh... Em... làm như vậy có được không?”

Phó Tế Quân khẽ xoa môi cậu, hỏi lại:

“Vẫn còn đau à?”

Nguyễn Chi Nhiên lắc đầu nhẹ, giọng run run:

“Không đau ạ, Phó tiên sinh.”

Phó Tế Quân bật cười khẽ thành tiếng, trong lòng có chút nghi ngờ không biết trí lực của Nguyễn Chi Nhiên có phải hơi thấp kém không, nói năng gì cũng lắp bắp, ngây ngô vụng về.

Nhưng mà anh lại rất thích chọc ghẹo bé ngốc này.

Nguyễn Chi Nhiên thì chẳng biết gì cả, bị hỏi một câu là trong lòng rối bời, luống cuống tay chân.

Cậu sợ mình làm không tốt, lại thấy Phó tiên sinh dường như tâm trạng đang vui, không dám khiến anh ta mất hứng.

Anh ấy muốn cậu học cách phục vụ, học cách rửa sạch, cậu phải làm thật ngoan ngoãn, phải biết cười và không được khiến Phó tiên sinh mất vui.

…..

Khi Phó tiên sinh nhìn cậu, ánh mắt ấy... lại càng khiến người ta khó mà kháng cự.

Người đàn ông ấy có đôi mắt sâu thẳm và đen láy, ánh nhìn sắc bén như thể có thể xuyên thấu tâm can người đối diện.

Nguyễn Chi Nhiên cất giọng nhỏ nhẹ, khẽ hỏi: “Phó tiên sinh... Em... Em có thể ôm ngài một chút được không?”

Phó Tế Quân không hề từ chối. Nguyễn Chi Nhiên rón rén vươn tay ôm lấy cổ anh, đầu tựa lên vai anh, hít một hơi thật sâu, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt của Absinthe, vòng tay ôm chặt anh, cảm nhận được rõ rệt hơi ấm cùng những cơ bắp rắn chắc dưới lớp áo.

Thật tốt biết bao, khi có người nguyện ý để mình ôm lấy.

Đến lúc tình cảm dâng trào, Phó Tế Quân cúi đầu, môi khẽ chạm lên vành tai Nguyễn Chi Nhiên.

Rất nhỏ, rất lạnh.

Ngón tay lướt nhẹ lên gáy cậu, rồi tinh nghịch nhéo nhéo vành tai.

“Nơi này... đeo khuyên tai hẳn sẽ đẹp lắm.”

Nguyễn Chi Nhiên lắp bắp, giọng khản đặc:

“Biết rồi... biết rồi ạ...”

Sau khi tất cả kết thúc, Nguyễn Chi Nhiên kiệt sức nằm bẹp trên giường. Nhưng cảm giác khác thường ở phía dưới vẫn rõ rệt đến mức khiến cậu hoảng hốt, sợ sẽ làm bẩn người đàn ông trên người, khiến anh ấy ghét bỏ.

“Phó tiên sinh... Em có thể đi tắm được không ạ?”

“Ừm.” Phó Tế Quân nhắm mắt, tay buông lỏng khỏi eo cậu, giọng bình thản.

Nguyễn Chi Nhiên cố gắng lồm cồm bò dậy, đôi chân mềm nhũn như giẫm lên mây, suýt chút nữa thì quỳ sụp xuống.

Phó Tế Quân vẫn nằm đó, lười nhác quay đầu nhìn cậu một cái, rồi cầm lấy điện thoại.

“Không... đừng...” Nguyễn Chi Nhiên hoảng hốt quỳ bên mép giường, nắm lấy tay anh, giọng van nài run rẩy:

“Em tự làm được... xin ngài đừng gọi người khác tới...”

Phó Tế Quân khựng lại, ánh mắt dao động. Anh thấy Nguyễn Chi Nhiên đang run rẩy, gương mặt vừa đỏ ửng vì khoái cảm giờ đã tái nhợt không còn giọt máu, cuối cùng buông điện thoại xuống.

“Đi đi.” Anh thu lại chút dịu dàng cuối cùng, bình thản nói. Nhưng vẫn tốt bụng nhắc nhở một câu: “Cẩn thận, đi chậm thôi.”

Nguyễn Chi Nhiên nghĩ, dù sao thì... quyền quyết định thân thể mình vẫn nằm trong tay người khác. Số phận đã như vậy rồi, cậu chấp nhận thôi. Nhưng ít nhất, cậu không muốn phải phơi bày thân thể trước mặt người khác.

Cậu tắm thật nhanh. Có những nơi sâu bên trong cơ thể, cậu không dám chạm vào lâu, chỉ dám rửa qua loa rồi thôi.

Khi Nguyễn Chi Nhiên bước ra, người đàn ông kia đã thay xong quần áo, đang cài nút cuối cùng trên bộ vest thẳng tắp.

Cậu khựng lại, ngơ ngác hỏi:

“Phó tiên sinh... ngài định đi sao?”

Phó Tế Quân ném chiếc cà vạt dơ vào thùng rác, giọng hờ hững: “Mục đích của cậu không phải đã đạt được rồi sao?”

Nói xong, anh bước nhanh ra cửa.

Nguyễn Chi Nhiên như sét đánh ngang tai, đầu óc chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã hành động trước, lao tới níu lấy cánh tay anh, òa khóc nức nở:

“Đừng đi... đừng đi mà, Phó tiên sinh...!”

Cậu khóc như thể muốn vỡ vụn cả trái tim, mồ hôi chảy đầy trán, tay chân luống cuống, chỉ biết siết chặt cánh tay Phó Tế Quân, bám riết không buông. Cậu nắm chặt đến mức khiến anh đau, đôi chân run lẩy bẩy, như thể nếu anh bước đi, cậu sẽ mất mạng ngay lập tức.

Nước mắt tuôn như suối, ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp.

Phải, Nguyễn Chi Nhiên thật sự rất xinh đẹp.

Gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt cong như trăng non, lúm đồng tiền ngọt ngào, sống mũi cao thanh tú. Cả khuôn mặt tựa như được nhào nặn từ tinh hoa vũ trụ, tinh xảo đến mức khiến người ta nhìn thôi cũng phải ngẩn ngơ.

Sắc đẹp ấy, dù là người kén chọn như Phó Tế Quân thì cũng không thể không rung động.

“Nhiệm vụ của cậu đã hoàn thành.” Giọng Phó Tế Quân lạnh lùng vang lên. Anh nghĩ, mọi chuyện đã xong, tiếp theo sẽ có người khác xử lý nốt phần còn lại. Nguyễn Chi Nhiên chẳng phải ai quan trọng cả.

Nhưng Nguyễn Chi Nhiên không nghe thấy gì hết, cậu chỉ biết khóc, khóc đến nghẹn ngào, ôm chặt lấy anh không buông.

Phó Tế Quân cao gần 1m9, trước mặt anh, Nguyễn Chi Nhiên bé nhỏ chẳng khác gì một đứa trẻ con, chỉ cần ba phần sức lực là anh có thể dễ dàng gỡ cậu ra. Anh nhấc điện thoại, gọi tài xế tới, rồi lạnh nhạt dặn:

“Đưa cậu ấy về căn hộ ở Giang Bắc.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play