Tựa như đã đi qua ngàn vạn năm dài, lại như chỉ trong chớp mắt, lúc Chương Thụ lấy lại tinh thần, trong tay hắn đang nắm lấy một vật gì đó.
Phía đối diện có người đang cười khanh khách nhìn hắn, còn đưa tay về phía hắn.
Chương Thụ chớp chớp mắt, có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Người đối diện nhìn rất quen mắt, nhưng lại trẻ hơn nhiều so với người trong ký ức của hắn.
"Tiểu Mộc Cẩn?" Hắn khẽ khàng gọi, giọng khàn khàn, chẳng lẽ đây là mộng?
"Đại Thụ ca?" Lý Mộc Cẩn cũng kinh ngạc nhìn hắn. Vừa rồi bọn họ còn đang ngồi trên cỏ chuyện trò, Đại Thụ ca còn nói muốn đưa cho cậ một thứ gì đó, vậy mà sau khi cậu gói lại xong, đối phương lại đột nhiên thất thần, chẳng hiểu vì sao.
"Tiểu Mộc Cẩn, sao ngươi lại trẻ như vậy?" Chương Thụ ngơ ngác hỏi, rõ ràng mới vừa rồi còn là lão Mộc Cẩn, sao trong chớp mắt đã lại biến thành tiểu Mộc Cẩn trong mộng?
"Đại Thụ ca, ngươi sao vậy? Đừng làm ta sợ a, ngươi có phải bị bệnh rồi không?" Lý Mộc Cẩn lo lắng áp tay lên trán hắn, muốn xem thử có phải hắn đang sốt.
Bàn tay mềm mại, tuy có chút thô ráp bởi vết chai nhưng vẫn ấm áp, dán lên trán hắn. Không giống bàn tay trơn láng được chăm chút của Ngô Lệ Nương, nhưng lại mang đến cho hắn một cảm giác vững vàng chưa từng có.
Hắn đưa tay mình phủ lên, nắm lấy bàn tay kia – bàn tay nhỏ hơn tay hắn một chút.
Lý Mộc Cẩn đỏ bừng mặt, cậu vội vàng nhìn quanh bốn phía, xác định ngọn đồi nhỏ đón nắng này không có ai khác, mới khẽ khàng thở phào.
Cũng không biết Đại Thụ ca hôm nay bị làm sao, trước kia hắn chưa bao giờ gan lớn như vậy, vậy mà lại dám trực tiếp nắm tay cậu. Thế nhưng Lý Mộc Cẩn cũng mặc kệ cho hắn nắm, chỉ nghiêng đầu sang một bên giả vờ ngắm phong cảnh.
Chương Thụ nắm lấy bàn tay kia – hơi hơi rịn mồ hôi, mềm mại mà ấm áp – tâm trí rốt cuộc cũng quay lại với tình huống trước mắt. Hắn đảo mắt nhìn quanh một vòng, nhận ra nơi này chẳng phải chính là ngọn đồi nhỏ sau thôn bọn họ sao? Trên đồi còn có gốc cây tán lệch kia, vẫn là năm xưa hắn cùng Tiểu Mộc Cẩn cùng nhau trồng. Chỉ là sau đó, gốc cây ấy bị bà nương kia đe doạ rồi ra tay chém mất.
Vậy thì hiện tại là chuyện gì xảy ra với hắn? Chẳng lẽ kỳ thực hắn chưa từng chết, tất cả những chuyện sau đó đều chỉ là mộng? Hay là hắn thực sự đã chết, nhưng rồi lại sống lại?
Vì sao hắn chưa đầu thai chuyển thế? Nếu bắt hắn phải một lần nữa trải qua những chuyện từng xảy ra trước kia, thì hắn thà rằng không sống lại còn hơn.
"Đại Thụ ca, ngươi... ngươi cầm đủ chưa vậy?" Lý Mộc Cẩn vốn luôn là người hào sảng thẳng thắn, nhưng đứng trước người mình để trong lòng, cũng không khỏi có phần ngượng ngùng — huống hồ Chương Thụ đã nắm tay cậu thật lâu rồi.
Chương Thụ "à" một tiếng, sau đó mới buông tay Lý Mộc Cẩn ra, lại đặt vào lòng, ý như nói "trả lại ngươi." Rồi cứ thế ngơ ngác nhìn chằm chằm cậu không rời mắt.
Lý Mộc Cẩn bị ánh mắt ấy nhìn đến mức không khỏi chột dạ, cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, liền vội vàng bò dậy từ triền dốc cỏ, ấp a ấp úng nói: "Đại Thụ ca... A ma ta bảo ta đi cắt cỏ heo đem về... ta còn chưa làm xong... ta về trước đây!"
Chương Thụ ở phía sau nhìn bóng lưng cậu cắm đầu cắm cổ chạy đi, trong lòng có chút vui mừng — đã lâu rồi hắn không được nhìn thấy một Tiểu Mộc Cẩn như thế này.
Hắn ngửa người nằm xuống bãi cỏ, thuận tay rút một cọng đuôi ngựa dài từ đất lên, ngậm vào miệng, thoạt nhìn có vài phần dáng vẻ của bọn du thủ du thực trong thôn.
Quãng thời gian làm quỷ kia, thật ra khiến hắn thả lỏng hơn rất nhiều — dù sao cả ngọn núi ấy đều là của hắn, muốn nằm, ngồi, hay đứng thế nào cũng không ai quản.
Hắn cũng không biết bản thân rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, có phải tính là mượn xác hoàn hồn không? Nhìn đi nhìn lại, hình như chính hắn hiểu rõ chính mình nhất — cho dù đã thành quỷ, vẫn chỉ dám bắt nạt chính mình thôi. Nếu hắn có thể mượn cái xác của vị thiếu gia họ Vương kia để hoàn hồn thì tốt rồi, như vậy chẳng những có thể quang minh chính đại cưới tiểu Mộc Cẩn làm phu lang, mà còn chẳng cần cưới cái Ngô Lệ Nương kia nữa.
Không đúng!
Chương Thụ đột nhiên ngồi bật dậy. Hắn đã sống lại một lần nữa rồi, thì cớ gì lại phải cưới Ngô Lệ Nương chứ? Vừa rồi hắn nhìn tiểu Mộc Cẩn, trông cậu đại khái chỉ chừng mười sáu, mười bảy tuổi — vậy thì hắn hiện tại cũng chỉ mới mười mấy mà thôi.
Nhà tiểu Mộc Cẩn lúc này còn chưa sa sút, mà hắn cũng chưa từng cưới vợ, chỉ cần hắn ngăn cản cha Lý với đại ca Lý đừng lên núi, thì hai người đó sẽ không bị đá rơi trên núi đập trúng đến mức trọng thương. Như vậy hắn và tiểu Mộc Cẩn sẽ là môn đăng hộ đối, không còn vướng víu cái gọi là "liên lụy tang gia tinh" gì nữa!
Chương Thụ hưng phấn đến mức bắt chước bầy sói trong rừng rú lên mấy tiếng, hành động đó ở cái sườn núi này thoạt nhìn quả thật là quái lạ.
"Gào cái gì mà gào? Gào đám tang hả!" Một thiếu niên có tuổi tác xấp xỉ hắn bước tới, mặt mày hùng hổ, con mắt hẹp dài treo lên khiến người ta nhìn thấy liền phát hoảng.
Chương Thụ hơi co người lại — đây chẳng phải là Vương Trường Phát sao, kẻ được xem như lão đại trong đám bạn cùng lứa trong thôn, nghe đâu là hậu duệ nhà thổ phỉ, còn có một người thân từng ngồi tù ở đại lao.
"Thì ra là tiểu tử ngươi." Vương Trường Phát nhìn hắn bằng ánh mắt đầy ác ý. Chương Thụ nhà có tiền, tính tình lại còn mềm như cừu non, bị bắt nạt thì không dám phản kháng, đến tố cáo cũng chẳng dám, vậy mà thân hình lại cao lớn một cách phí hoài.
Chương Thụ im lặng nhìn hắn. Đời trước Vương Trường Phát cậy mạnh cả đời, đến cuối lại bị con dâu nhà họ Lâm đẩy vào tù, ai bảo hắn đi trộm gà nhà trại chăn nuôi không thành, còn định hạ độc người ta.
Vương Trường Phát thấy Chương Thụ im thin thít thì càng bực, giơ chân đá mạnh vào đùi hắn: "Lão tử hỏi ngươi đấy, mày thế mà dám câm họng? Lá gan to rồi hả!"
Chương Thụ rùng mình, theo phản xạ muốn co mình lại — ký ức thời thiếu niên đen tối như bóng ma lại phủ trùm lấy hắn.
Vương Trường Phát thấy hắn vẫn giống hệt ngày xưa, chỉ biết nằm dưới đất ôm đầu run rẩy, trong lòng càng khinh thường. Tên hèn yếu như vậy mà nhà lại khá giả, thật bất công! Hắn giơ chân đá thêm mấy cú, như đang đùa giỡn trái bóng.
Chương Thụ cắn răng chịu đựng, nghĩ rằng chỉ cần nhịn qua là xong. Dù gì Vương Trường Phát cũng sẽ không đánh chết hắn, hắn từng quen rồi. Nhưng khóe mắt hắn lại liếc thấy chỗ vừa rồi tiểu Mộc Cẩn ngồi, ánh mắt cười nói sinh động của người kia vẫn còn in sâu trong trí óc hắn.
Chưa bao giờ tiểu Mộc Cẩn ghét bỏ hắn vô dụng, ngược lại, khi hắn bị bắt nạt, cậu luôn là người đầu tiên đứng ra bảo vệ. Cha và anh trai của cậu đều là thợ săn, bọn tên côn đồ này ai cũng sợ họ.
Nếu kiếp này hắn vẫn yếu đuối vô dụng như trước, thì làm sao xứng đáng với tiểu Mộc Cẩn dũng cảm chứ? Hắn không muốn tiếp tục làm cành liễu mềm cần người che chở, hắn muốn trở thành cái cây đại thụ kiên cường bên cạnh cậu.
Chương Thụ bỗng bộc phát sức lực mạnh mẽ, bất ngờ ôm lấy chân Vương Trường Phát đang đá tới, dồn sức hất mạnh ra sau. Vương Trường Phát không phòng bị, bị hắn quật ngã lăn ra đất.
Chương Thụ nhìn tay mình, cảm thấy không thể tin nổi — thì ra phản kháng lại dễ dàng như vậy sao? Hắn bật cười lớn, chạy xuống sườn núi, cảm thấy mình chẳng khác gì mấy nhân vật anh hùng trong truyện kể.
1
Vương Trường Phát bị quật ngã thì thẹn quá hóa giận, định vùng dậy đánh một trận, nhưng lại thấy Chương Thụ như phát điên vừa cười vừa chạy mất hút xuống dưới.
Thôi thì coi như tên này mạng lớn! Vương Trường Phát phun một bãi nước bọt lên đất, bụng thầm buông lời ác. Hắn vỗ vỗ mấy cọng cỏ dính trên người, làm như chưa có chuyện gì mà xuống núi.
Chuyện đường đường đại ca Vương mà bị Chương Thụ – cái tên nhát như cừu non – vật ngã, nếu lan ra ngoài thì chẳng phải sẽ bị cả thôn cười chết sao?
-------------------------------------------------------------------------------------------
+
Hi vọng anh công hãy bắt đầu mạnh mẽ đứng lên vả hết tất cả những người làm anh chịu khổ kiếp trước nha.