Một căn nhà xí xó xỉnh tồi tàn, chỉ có một chiếc giường tre lót rơm rạ, đã ngả màu nâu sẫm, rõ ràng là đã cũ lắm rồi.
Trên giường có một ông lão có vẻ đã ngoài sáu mươi, tóc bạc trắng, khuôn mặt hằn sâu dấu tích của năm tháng.
Hắn đau đớn rên rỉ trong gian nhà xí âm u, thấp bé ấy. Chân đã cụt, quấn trong chăn, ống quần được buộc chặt lại thành nút, máu sẫm màu vẫn còn loang lổ phía trên.
"Linh nhi... Linh nhi... Rót cho cha chén nước..." Hắn cố gắng gào lên, nhưng chẳng hay biết tiếng mình yếu đến mức còn chưa ra khỏi được cánh cửa.
Môi khô nứt nẻ, da tróc thành từng mảng, đôi mắt trũng sâu, cả người chỉ còn da bọc xương.
Bất chợt bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Mắt ông sáng lên, chờ đợi — có lẽ là vợ hoặc con đem nước tới cho hắn.
Tiếng bước chân dừng lại trước cửa. Một giọng đàn bà cất lên: "Xem thử đã chết chưa! Mùa hè thế này mà chết thì thối lắm!"
Là thê tử của hắn. Hắn biết nàng ấy xưa nay nói năng khó nghe, nhưng chẳng ngờ đến cả cái chết của mình nàng cũng mong mỏi.
"Nương, con không dám vào... Cha nằm trong đó hai ngày rồi, lỡ có chuyện thật thì đáng sợ lắm..." Giọng Chương Linh run rẩy. Trong lòng cô bé cứ thấy bất an — vì thật ra, cha luôn đối xử với cô bé rất tốt.
"Ngươi đúng là đồ vô dụng! Chẳng được chút nào giống ta hay cha ngươi, ngược lại lại y như lũ ma quỷ trong kia."
Trong phòng, Chương Thụ nghe thấy câu ấy mà thấy khó hiểu. Gì mà ta với cha ngươi? Gì mà ma quỷ trong kia? Họ chẳng phải đều là một nhà sao?
Ngay sau đó, câu trả lời bị vạch trần: "Hắn là nhị thúc, không phải cha con..." Cô bé yếu ớt phản bác, rõ ràng là không dám khiến mẹ mình nổi giận.
"Hắn chính là cha ngươi! Nghe cho kỹ đây!" Ngô Lệ Nương quát, "Giờ lão đại và vợ nó phát đạt rồi, mẹ con ta hồi trước từng khinh người ta, giờ sống khổ sở lắm! Nhưng bọn họ vẫn còn nể tình với cái nhà của nhị thúc ngươi. Cũng vừa hay, cái lão bất tử này sống chẳng được bao lâu nữa, từ nay về sau ngươi cũng chỉ có một người cha thôi!"
Nàng ta nói xong, lại liếc nhìn cô bé đang đỏ bừng cả mặt, "Nếu ngươi cứ nhất quyết nhận hắn là cha, vậy thì được, cứ ở lại đây mà chăm sóc hắn, còn ta với ca ca ngươi và tẩu tử thì đi sống sung sướng!"
"Đừng mà, nương! Con sợ ông ấy, giờ ông ấy trông đáng sợ lắm... Hay là mình cùng vào đi?" Cô bé cầu xin.
Chương Thụ trừng mắt nhìn thẳng lên nóc nhà, mặt không chút biểu cảm, thân mình bất động, trông cứ như đã chết thật rồi.
Một phụ nhân mặc áo lụa thêu hoa đẩy cửa bước vào, ánh nắng ngoài trời lập tức tràn vào căn phòng nhỏ âm u. Nàng nhìn người đàn ông già nua nằm trên giường, lại cúi đầu nhìn chính mình — một người trông như đã ngoài sáu bảy mươi, còn nàng mới chỉ tầm bốn mươi, năm mươi tuổi, hắn có điểm nào xứng với nàng chứ?
Vài ngày trước, người tình còn khen nàng vẫn còn mặn mà quyến rũ, ở bên nàng vừa lòng vui vẻ. So với cái xác khô héo, quê mùa, không hiểu phong tình này thì sao mà sánh được?
Người chết? Ý nghĩ đó vừa thoáng qua khiến nàng suýt bật cười, nhưng vẻ mặt chợt cứng đờ khi nàng ngẩng đầu nhìn lại — người đàn ông ấy đang mở trừng mắt, nằm bất động trên giường, trông chẳng khác gì một người chết không nhắm mắt.
Trong lòng nàng thoáng dâng chút chua xót, nhưng ngay sau đó lại là một niềm vui khó tả. Vừa định bước tới gần nhìn rõ hơn, cô bé bên cạnh đã níu chặt tay áo nàng, sợ hãi hỏi: "Nương... Nương, cha hắn có phải đã chết rồi không?"
"Đồ không có tiền đồ! Có gì mà phải sợ người chết?" Nàng trừng mắt quát con, rồi để mặc con bé đứng tại chỗ, tự mình bước tới mép giường.
Vừa đến nơi, người đàn ông tưởng như đã chết kia bỗng vùng dậy, hai tay vươn tới bóp chặt cổ nàng, gằn giọng: "Con tiện nhân này! Đồ tiện nhân!"
Dù hắn có hèn nhát đến đâu, nhưng khi biết rõ mình suốt bao năm bị cắm sừng, lửa giận cũng không thể không bùng lên trong lòng, thôi thúc hắn ra tay bóp chết người đàn bà đê tiện kia.
Người phụ nữ bị hắn bất ngờ nhào tới dọa đến mức mặt mày tái mét, rốt cuộc nàng vốn nghĩ hắn đã chết thật rồi. Khi nỗi kinh hoàng lắng xuống, bàn tay đang siết chặt nơi cổ mỗi lúc một mạnh hơn khiến nàng dần cảm nhận được bóng dáng của cái chết đang đến gần, từng chút một.
Nàng vùng vẫy bẻ tay hắn, nhưng vô ích, như thế nào cũng không gỡ nổi. Còn cô bé đứng bên cạnh thì sợ đến chết lặng, toàn thân run rẩy, chỉ biết đứng yên một chỗ.
Trong phút hoảng loạn, nàng hạ quyết tâm, rút cây trâm bạc trên đầu xuống, bất ngờ đâm mạnh vào chỗ chân bị thương của người đàn ông.
Một cơn đau nhói dữ dội ập đến, hắn rú lên một tiếng thảm thiết rồi buông tay, ôm chân lăn lộn dưới đất.
Ngô Lệ Nương vừa lăn vừa bò trốn về một góc, mặt xám mày tro, lúc này thoạt nhìn mới giống với tuổi thật của nàng.
Hôm nay mà còn để hắn sống sót, e là không xong. Lỡ có ai đó vô tình biết chuyện rồi lan ra ngoài, cả nàng lẫn tình nhân kia đều chẳng còn đường sống.
"Linh nhi, con ra ngoài đi, nương với cha con có chuyện muốn nói." Dù là một người mẹ phẩm hạnh tệ hại, nàng cũng không muốn để con mình tận mắt chứng kiến cảnh mình giết chết cha của nó.
Cô bé toàn thân run lẩy bẩy, như chợt bừng tỉnh, nhìn thấy trong mắt nương là quyết tuyệt không lối lui, còn trong mắt cha là bi thương tuyệt vọng, cô bé bước lên một bước, rồi bỗng như chân mềm nhũn ra, lại vội vã quay đầu chạy ra phía cửa.
Trong mắt người đàn ông, ánh sáng cuối cùng cũng dần lụi tắt, hắn biết hôm nay mình e là không sống nổi nữa rồi.
"Lệ Nương, ngươi nói hết cho ta đi... xuống suối vàng, ta cũng muốn làm một con quỷ rõ ràng minh bạch."
Người phụ nữ vuốt lại tóc, phủi sạch đất cát bám trên người, lạnh nhạt nói:
“Chương Thụ, có chuyện biết nhiều quá cũng chẳng tốt, chi bằng để mọi thứ như vậy đi. Đến chỗ Diêm Vương rồi hãy giải oan.”
Chương Thụ nằm lăn trên đất, cái chân vẫn liên tục co giật đau đớn, nhưng hắn dường như đã chẳng còn cảm giác gì nữa, chỉ thều thào hỏi:
"Xem nể cái chân này, ngươi nói cho ta biết... năm đứa nhỏ, mấy đứa là của ta?"
Ngô Lệ Nương nhìn cái chân tàn tạ kia, trong mắt thoáng một tia ngẩn ngơ.
Hôm đó, con chó săn to ấy vốn là nhào thẳng về phía nàng, dâu trưởng nhà họ có tiền, toàn lấy gà sống mà nuôi chó, răng con vật kia thì sắc như dao, cái miệng tanh lòm ấy đến giờ nghĩ lại nàng còn thấy rùng mình.
Là người đàn ông vô dụng trước mắt này đã nhào tới che chắn cho nàng, kết quả bị con chó ấy cắn nát nửa cái chân.
"Lão đại là của ngươi," nàng đáp, giọng trầm xuống, "cho nên ta mới không thích hắn."
Nói xong, trong lòng lại thoáng một hơi nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng.
"À, ta đoán cũng là như thế." Chương Thụ trên mặt không hề có lấy một tia dao động, trong lòng quá nhiều cảm xúc cuồn cuộn dâng lên, trái lại lại chẳng biết phải biểu đạt thế nào.
Hắn thương yêu đại nữ nhi và tiểu nữ nhi – thì ra đều không phải con hắn; cưng chiều đứa con thứ hai – cũng chẳng phải máu mủ của hắn; đứa út thông minh lanh lợi khiến hắn luôn tự hào – lại càng không phải con mình. Mà người hắn lơ là suốt bao năm, đứa con cả vụng về chậm chạp – mới chính là huyết mạch duy nhất của hắn.
Thảo nào, mỗi lần người đàn bà này vừa khóc vừa kể khổ với hắn, luôn miệng nói: "Ta vì nhà họ Chương các ngươi khai chi tán diệp, không có công cũng có khổ," nhưng tuyệt nhiên chưa từng nói: "Ta vì ngươi." Cũng phải thôi, có bao giờ là vì hắn đâu? Là vì họ Chương – chứ không phải là hắn.
Đệ đệ, thím hai, cả nhà họ đối xử với hắn tốt lắm, đối với lũ trẻ của hắn cũng rất tốt, hắn từ tận đáy lòng từng vì có được người thân như vậy mà thấy ấm lòng, thấy may mắn.
"Trừ ta ra, còn ai biết chuyện này?"
Ngô Lệ Nương đã nói ra một bí mật, thì cũng dứt khoát đem tất cả nói hết một lần:
"Trừ ngươi ra, người khác đều biết. Cả cha mẹ chồng ngươi – ông bà nội của ngươi – cũng biết cả. Ngươi biết không? Ban đầu họ định đuổi ta đi, nhưng vì ta đã sinh cho họ Chương gia từng ấy đứa con, lúc đó trong bụng còn đang mang thai một đứa nữa, họ đành lòng không nỡ. Cho nên, chỉ có thể xin lỗi ngươi thôi."
"Nếu không thì ngươi nghĩ vì sao họ lại đối xử với ngươi tốt như vậy?"
Ngô Lệ Nương nhìn gương mặt đã mất hết sắc máu của hắn, trong lòng dâng lên một trận khoái trá như trả thù được. Năm đó nếu không phải cái tên đàn ông yếu đuối này không chịu từ hôn, nàng đã sớm lấy được người mình yêu! Đâu đến nỗi phải gả cho kẻ như hắn, rồi thành vợ chồng với một người mà suốt đời nàng khinh ghét, để người mình thích phải khoác lên vai một tầng gọi là thân thích.
Chương Thụ nhìn khuôn mặt vặn vẹo của nàng, trong lòng lạnh hẳn đi. Hắn không ngờ người đầu gối tay ấp với mình lại có thể ôm mối ác ý sâu như thế. Nhưng mà, đầu gối tay ấp gì chứ? Từ sau khi đứa út ra đời, hai người họ đã chẳng còn chung phòng, mà có khi trước đó cùng giường, thì cũng là lúc hắn say xỉn mê man chẳng còn biết gì. Giờ nghĩ lại, sơ hở rõ rành rành...
Một đời này, hắn sống lặng lẽ mờ nhạt, để lại cho người đời một hình ảnh yếu đuối, bất lực, sống mơ màng không phương hướng. Nguyện kiếp sau, đừng bao giờ lại thành kẻ vô dụng như thế nữa.
Hắn dốc hết sức mình đập mạnh đầu vào tường, giữa tiếng hét kinh hoàng của nàng, kết thúc sinh mệnh của chính mình.
Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi chết, hắn như trở về thời niên thiếu. Trên sườn núi phủ đầy bồ công anh, một thiếu niên mộc mạc chạy theo sau lưng hắn, trong trẻo gọi một tiếng: "A Thụ ca..."
-----------------------------------------------------------------------
Mới chương 1 mà anh công thảm vãi. 🙏🙏🙏