Đối với người khác, cái chết là dấu chấm hết. Nhưng với Chương Thụ, cái chết lại như khởi đầu của một điều gì đó khác biệt.

Sau khi chết, linh hồn hắn nhẹ hẫng, chầm chậm thoát khỏi thể xác, lặng lẽ trôi dạt lên không trung.

Từ trên cao, hắn lạnh lùng nhìn xuống đám người đang hân hoan chuẩn bị tang lễ cho mình—sự hân hoan ấy khác xa cái bi ai giả tạo mà họ đang diễn. Lúc còn sống, hắn chưa từng được ai đối đãi tử tế, thế mà đến khi chết rồi, từng thứ một lại được thực hiện đủ đầy. Một màn trào phúng đến mức khiến người ta cười không nổi.

Hắn sống trên đời sáu mươi mấy năm, cuối cùng chẳng có nổi một người chân thành khóc vì mình.

Người đàn bà kia, lúc đầu nhìn thấy hắn chết còn có vẻ hoảng sợ, nhưng chỉ một chốc đã trấn tĩnh lại. Nàng lau sạch vết máu trên trán hắn, bày ra bộ dạng như thể hắn chết vì vết thương ở chân, rồi dẫn theo đám nữ nhân trong nhà đến nhà đại ca làm loạn, nói là con chó nhà họ cắn chết cha con mình. Tức phụ của lão đại vì chuyện ấy mà bồi một khoản tiền lớn, nàng ta mới hài lòng rời đi.

Ngôi nhà xưa nay vắng lặng, nay lại đông đúc lạ thường. Đám người đến dự tang lễ vừa cắn hạt dưa, vừa nói chuyện nhà, kẻ vá áo, người vá chuyện, tiếng cười tiếng nói rôm rả. Mấy đứa con hắn nuôi dạy bao năm, lúc này đang đứng bên cùng người trong thôn vui vẻ chuyện trò, cười nói như thể không có chuyện gì xảy ra.

Đây là một cảnh tượng náo nhiệt đến nhường nào, nếu như hắn không phải đang ở đây dưới thân phận một linh hồn lạnh lẽo, chỉ là một kẻ ngoài cuộc không thể mở miệng chen vào—thật sự, hẳn là vui biết mấy.

Hắn lơ lửng trong sân nhà mình mấy ngày liền, chứng kiến tất cả, không sót gì. Trong suốt những ngày ấy, không một ai rơi lấy một giọt nước mắt vì hắn, đến cả giả bộ thương tâm cũng chẳng có. Những người trong thôn vốn quen nói chuyện người khác sau lưng, nay gặp chuyện thế này cũng chỉ thản nhiên lướt qua, coi như chẳng có gì đáng để nói. Không ai lên tiếng trách cứ con cái hắn bất hiếu, cũng không ai bất bình thay cho hắn.

Chương Thụ, trong mắt người thôn này, chẳng qua là một kẻ vô dụng—có chuyện liền lùi về sau, cả đời không dám tranh cãi cùng ai, im lặng đến mức bị xem như bọc mủ nơi lỗ tai—vật dư thừa, ai cũng xem thường. Thế nên, bọn họ càng không thấy có gì sai khi người nhà hắn đối xử với hắn như thế.

Hắn không bao giờ muốn nhìn thấy tình cảnh như vậy nữa, vì thế hắn cố gắng giãy giụa, hắn phải rời khỏi nơi này. Thế nhưng, linh hồn lại như bị ai đó khóa bằng một chiếc gông xiềng vô hình, hắn lại không thể rời khỏi cái sân này.

Chương Thụ thật sự rất sợ hãi, cả đời hắn có bao nhiêu dũng khí đều dùng hết trong cú va chạm liều lĩnh kia, hiện tại hắn không biết nên làm gì mới được.

Nếu phải cứ mãi ở lại nơi này, nhìn bọn họ "người một nhà" sống hạnh phúc, vậy thì hắn thà lại chết một lần còn hơn!

Chương Thụ phẫn nộ đến tột cùng, bởi vì hắn đột nhiên nghĩ đến, tại sao đến giờ còn chưa thấy Hắc Bạch Vô Thường đại lão gia đến dẫn hắn đi? Chẳng lẽ cũng bởi vì hắn là một người thành thật nên cũng bị bắt nạt luôn sao?

Hắn liều mạng lao về phía cổng sân, thế nhưng đến cả một sợi tóc cũng không thể vượt qua ranh giới của sân. Trong sân người đến người đi, đều xuyên qua thân thể hắn mà đi qua đi lại, bộ dạng buồn cười của hắn chọc cho một đứa nhỏ khoảng hơn hai tuổi cười khanh khách, vẫn luôn nhìn hắn mà cười.

Chương Thụ mềm lòng, chính hắn xưa nay cháu trai cháu gái đều không thân với hắn, hiếm hoi lắm mới có một đứa nhỏ như vậy vui vẻ nhìn hắn.

Hắn vừa định bước qua, thì mẫu thân của đứa trẻ đã tới: "Đại Bảo đang cười cái gì thế hả?"

Hài tử muốn chỉ cho mẫu thân xem, chính là lúc này Chương Thụ đã đi đến nhà xí bị bỏ hoang, vì thế tay hài tử cũng theo hướng hắn rời đi, một đường chỉ tới, cuối cùng dừng lại trước chiếc quan tài son đỏ rực rỡ từng đặt trong nhà xí ngày trước.

"Đại bá!" Giọng nói trong trẻo của hài tử vang lên, mang theo một nét ngây thơ non nớt.

Mẫu thân của hài tử lại cả kinh thất sắc, phía trước quan tài vốn dĩ căn bản không có ai túc trực bên linh cữu, vậy mà hài tử lại nói là thấy cái gì đại bá! Nàng cuống quít bế hài tử lên rồi chạy ra khỏi sân.

Không bao lâu sau, mọi người đều biết chuyện này. Nghe nói đôi mắt của hài tử kia rất đặc biệt, có thể nhìn thấy một vài thứ mà người khác không thấy được! Mà thứ đó lại có thể xuất hiện ngay giữa ban ngày, chỉ nghe thôi đã thấy thật lợi hại!

Lúc này, mọi người lại càng ra sức mắng mỏ Chương Thụ, cho rằng kẻ vô dụng đã ch·ết cũng vẫn là kẻ vô dụng, đến cả linh vị và quan tài của chính mình cũng không trông coi được, còn để bị một cô hồn dã quỷ chiếm mất chỗ!

Kỳ thực Chương Thụ cũng không hiểu rõ, vì sao sau khi ch·ết hắn lại biến thành dáng vẻ hơn hai mươi tuổi. Thế nhưng từ lúc trở lại bộ dáng hơn hai mươi tuổi ấy, tâm trạng của hắn cũng như trẻ lại đôi chút, không còn giống như lúc hơn sáu mươi tuổi mang theo tử khí nặng nề, hoàn toàn bị cuộc sống đè ép đến mức không dám ngẩng đầu lên nữa.

Đối với sự khủng hoảng của mọi người, hắn lại kỳ quái cảm thấy có chút vui vẻ. Nhớ lại dáng vẻ trước kia của mình, đến cả đám trẻ con trong thôn cũng dám thẳng miệng gọi hắn là đầu gỗ lớn, đồ ngốc. Hiện tại hắn đã chết rồi, vậy mà mọi người lại đều sợ hắn.

Vậy thì dứt khoát đuổi hết bọn họ đi cho rồi! Trong lòng Chương Thụ nghĩ như thế, dù sao trong cả cái sân này cũng không có một ai là người thân của hắn. Hắn không muốn nửa đời sau phải lơ lửng quanh mấy kẻ đó.

Chỉ là, ngoại trừ đứa trẻ kia nhìn thấy được hắn, những người khác đều không thấy được. Hắn thử cố tình va vào họ, thử đẩy bọn họ, nhưng lại chỉ có thể chạm vào khoảng không.

Lúc này Chương Thụ bắt đầu nghi ngờ, có lẽ bản thân thật sự là một kẻ vô dụng, đến cả làm quỷ cũng không thể hại ai. Hắn buồn bã ngồi xuống góc tường, cố gắng trấn tĩnh lại chính mình.

Buổi tối đồ cúng rõ ràng nhiều hơn hẳn, có một người nhìn giống đạo sĩ, tay cầm cây gậy buộc một miếng vải bố trắng cũ nát, đi đến trước quan tài vung vẩy vài cái, miệng lẩm bẩm những lời gì đó, rồi trong mắt bỗng lóe lên ánh sáng, hét lớn một tiếng: "Đi!"

Sau đó, hắn như thể toàn thân bị rút cạn sức lực, cả người rũ xuống, "Con nghiệt súc kia đã ăn tế phẩm xong, ta đã cưỡng chế đưa nó đi rồi, mọi người cứ yên tâm!"

Ngô Lệ Nương cầm một cái túi đến, cảm tạ rối rít tiễn đạo sĩ rời đi. Lúc mới nghe nói con trai nhà Uông nhị gia bị quỷ ám, nàng còn tưởng là cái lão già đó quay về báo thù, không ngờ lại là bị người khác chiếm xác! Thật đúng là buồn cười muốn ch·ết! Kẻ vô dụng đó có quay về thì cũng chẳng khiến nàng sợ!

Rất nhanh liền đến ngày phát tang. Chương Thụ vốn cho rằng rốt cuộc mình có thể yên tĩnh một chút, ai ngờ quan tài vừa được nhấc lên mang ra ngoài, hắn cũng liền theo đó nhẹ bẫng phiêu động lên — thì ra hắn vẫn phải đi theo thân thể của mình a! Chẳng lẽ... hắn còn có thể quay về sao?

Chương Thụ nghĩ vậy, trong lòng lại có chút không cam lòng. So với cái thân thể cụt chân nhát gan hèn yếu kia, hắn vẫn tình nguyện được Hắc Bạch Vô Thường đại lão gia bắt đi, đầu thai chuyển thế sống đời thảnh thơi hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play