Thế nhưng việc này đâu phải hắn muốn là được, cho dù có bao nhiêu không cam lòng, hắn vẫn chỉ có thể đi theo quan tài, lượn lờ bay bên cạnh bị gió thổi dạt đi.
Sau khi tất cả nghi thức được chuẩn bị xong xuôi, mọi người lên đường. Đi được nửa đường, một người lặng lẽ xuất hiện. Chương Thụ trong trạng thái linh hồn suýt nữa bật khóc — đó là con cả nhà hắn, cũng là đứa con trai ruột duy nhất của hắn.
Chương Khâm vẫn là dáng vẻ ít nói ít cười như trước, trên gương mặt nghiêm nghị thỉnh thoảng hiện lên một tia bi thương. Trong lòng hắn, người cha này cho dù yếu đuối nhường nào, cũng là người duy nhất trong nhà từng đối xử tốt với hắn.
Ngô Lệ Nương hiếm khi không vì sự xuất hiện của hắn mà khóc lóc trời đất, lớn tiếng mắng mỏ, dù sao nói gì thì nói, đây cũng là một lễ tang.
Mọi người lặng lẽ đi đến khu đất trống đã chuẩn bị trước, đặt quan tài vào hố đã đào sẵn hai ngày trước, sau đó lấp đất lèn chặt.
Cả đời của Chương Thụ, cứ như vậy khép lại bằng một nấm đất nhỏ, kèm theo một tấm bia đá. Trên mộ chỉ có vài người cúi đầu, đọc mấy câu điếu văn, rồi ai nấy lục tục rời đi.
Chương Thụ ngồi bên cạnh tấm bia đá, nhìn bóng lưng mọi người càng lúc càng xa, trong lòng vô cùng trống rỗng. Hắn sợ rằng mình sẽ phải ở lại vùng hoang sơn dã lĩnh này cả đời...
Đến năm thứ hai vào dịp Thanh Minh, mọi người nô nức mang lễ vật đến viếng mộ tổ tiên, nơi thường ngày chẳng mấy ai lui tới giờ lại trở nên nhộn nhịp.
Chương Thụ nhàm chán nhổ mấy bụi cỏ dại cao đến ba thước trên phần mộ của mình, tha thiết hy vọng cũng có người đến quét cho hắn một lần, nhổ giúp vài cọng cỏ.
Hắn là vào khoảng trước sau tiết Đông Chí năm ngoái mà chết, ở chỗ này chắc cũng đã ở lại một hai trăm ngày rồi, cụ thể thời gian thì hắn cũng không nhớ rõ nữa.
Hắn ở chỗ này, không có lão gia Vô Thường đến bắt hồn, cũng không có những con quỷ khác đến bắt nạt hắn, dường như trong cái thế giới to lớn này chỉ có mỗi mình hắn là một con quỷ đặc biệt.
Trong khoảng thời gian này, hắn đã thấy được rất nhiều chuyện, chẳng hạn như chuyện Ngô lão tam ở đầu thôn lén lút yêu đương vụng trộm với một cô nương ở thôn bên cạnh—lúc đó hắn đang ngồi nhìn trân trân từ trên sườn núi xuống. Điều khiến hắn kinh ngạc nhất là, ở cái nơi rách nát này, vậy mà lại chôn giấu một khoản tiền tài cực lớn.
Nghe nói huyện thành An Bình trước đây vốn chỉ là một vùng khỉ ho cò gáy, sản vật nhiều nhất chính là phỉ tặc và dân lưu manh. Vài chục năm trước có một vị quan thanh liêm, một lòng muốn diệt phỉ, đã lùng bắt sạch những tay đầu sỏ trong các dãy núi, gi·ết sạch, những tên lâu la còn sót lại thì đều bị lưu đày, từ đó huyện An Bình mới thật sự trở nên yên bình.
Không ai biết, tên đại đầu đảng hãn phỉ nổi tiếng một thời ở sườn núi Mãnh Hổ tên là Hổ Lao Nhi lại là một kẻ có mưu tính thâm sâu, hắn đã sớm giấu riêng một phần vàng bạc châu báu mà mình c·ướp được trên núi. Ai ngờ hắn còn chưa kịp dùng thì đã bị bắt, ngược lại khiến số bảo vật đó bị chôn vùi dưới đất sâu, không thấy ánh mặt trời.
Việc Chương Thụ phát hiện ra đám bảo vật ấy cũng là nhờ mấy con lợn rừng sống gần đó—chúng suốt ngày chạy loạn trên núi, không ngờ lại vô tình hất tung lên những món châu báu ấy. Chỉ tiếc lợn rừng không biết quý đồ, chúng húc một cái, húc hai cái rồi húc cả đám báu vật lăn xuống núi, rơi tòm xuống khe suối, không biết sau này sẽ lọt vào tay ai.
Hắn miên man suy nghĩ ở đây lâu như vậy, chủ yếu vẫn là muốn vơi bớt nỗi khó chịu trong lòng. Lão đại đã tới đây từ đầu năm, hơn nữa còn nói với hắn rằng, sau này bọn họ sẽ dọn đến kinh thành sinh sống, e là sẽ không quay về nữa. Nói cách khác, căn bản sẽ không còn ai đến viếng mộ hắn nữa.
Thế nhưng, đời luôn có những điều bất ngờ. Ngay lúc hắn đang nghĩ rằng sẽ chẳng ai đến, thì một bóng người mang theo cái rổ xuất hiện. Người ấy mặc áo lam vải thô, trông không phải phú quý gì, nhưng rất sạch sẽ. Trên gương mặt có dấu vết của năm tháng, song vì quanh năm giữ nụ cười ấm áp, nên trông vô cùng hiền hậu.
Chương Thụ sững người, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào người đó, thật lâu vẫn chưa kịp hoàn hồn. Tiểu Mộc Cẩn, cậu đến rồi...
Lý Mộc Cẩn nhanh nhẹn đặt mấy món đồ mang theo xuống trước mộ hắn, rồi rút từ trong rổ ra một cái lưỡi hái, bắt đầu cắt cỏ trên mộ, vừa làm vừa thủ thỉ với hắn: "Thụ ca, lâu như vậy mới đến thăm ngươi, thật ngại quá. Nếu không phải năm nay thanh minh ta về tảo mộ cho cha, ta cũng không biết tin này, không ngờ ngươi đã đi lâu như vậy rồi."
Cậu thở dài, nhưng tay vẫn không dừng lại: "Ta thấy nhà ngươi dưới chân núi cũng dọn đi rồi, người cũng không biết đã đi đâu, trách sao chẳng ai đến tảo mộ cho ngươi."
Chương Thụ kinh hãi — những người đó cũng đi rồi? Chẳng lẽ là lão đại mang bọn họ đi theo? Không có khả năng... Tức phụ của lão đại tuyệt đối sẽ không chịu đồng ý!
"Nhưng mà vậy cũng tốt," Lý Mộc Cẩn vừa cười tự giễu vừa nói, "Như vậy ta đến giúp ngươi tảo mộ cũng không ai biết. Bằng không khẳng định sẽ sinh ra đủ loại rắc rối."
Chương Thụ ảm đạm. Đúng vậy... Nếu là trước kia, cho dù tiểu Mộc Cẩn chỉ cần đứng trước cửa nhà hắn một lát, thì người đàn bà kia đã phải chỉ cây dâu mắng cây hòe một phen, ra vẻ như thể mọi người đều có lỗi với ả. Ai ngờ, kẻ thật sự không biết xấu hổ chính là ả ta.
Sau khi cắt cỏ xong, Lý Mộc Cẩn rót hai chén rượu, một chén đổ xuống đất, một chén thì tự mình uống. "Nhiều năm như vậy, ta vẫn thường nhớ lại, khi chúng ta còn chơi với nhau, khi đó vui vẻ biết bao!"
Chương Thụ gật đầu — đúng vậy. Đó là quãng thời gian vui vẻ nhất kể từ sau khi cha mẹ hắn qua đời. Nếu không phải vì nhà tiểu Mộc Cẩn đột nhiên xảy ra biến cố lớn, hắn cũng sẽ không tự nguyện đi xung hỉ, chỉ để đổi lấy năm mươi lượng bạc ấy.
Ai mà chẳng biết vị thiếu gia nhà họ Vương bị bệnh nặng, xung hỉ cũng chỉ là chuyện "ngựa chết coi như ngựa sống chữa." Nếu không phải bát tự của Mộc Cẩn vừa đúng với yêu cầu, chỉ sợ cậu cũng trèo không tới được cửa đó. Phải biết rằng, chỉ cần hy sinh hạnh phúc của một ca nhi hay một nữ nhi, là có thể đổi lấy một trăm lượng bạc — chuyện "tốt" như vậy, trong mắt người nông hộ, đúng là tám đời chưa từng gặp.
Kỳ thật khi ấy Chương Thụ từng đến cầu xin ông bà hắn, hắn và Mộc Cẩn là thanh mai trúc mã, sớm đã nảy sinh tình cảm, hắn muốn cưới Mộc Cẩn làm phu lang của mình.
Nhưng ông bà hắn lại từ chối, họ nói với hắn, trong nhà không thể đào ra nhiều bạc như vậy, còn có cả một gia đình lớn cần sinh hoạt, lấy đâu ra tiền để cưới một người mang tang môn tinh như vậy?
Hắn quỳ ngoài cửa ông bà suốt một ngày, nói với họ rằng khoản bạc này sau này hắn sẽ trả, bây giờ chỉ là tạm thời mượn trước, bọn họ vẫn không đồng ý.
Chương Thụ chỉ có thể trơ mắt nhìn Mộc Cẩn bước vào hố lửa. Quả nhiên, ngày cậu gả đi, vị thiếu gia nhà họ Vương liền chết. Tình cảnh về sau có thể tưởng tượng được, Chương Thụ vẫn còn nhớ rõ, mãi đến khi hai ông bà nhà họ Vương chết, Mộc Cẩn mới thoát khỏi hố lửa. Khi đó cậu đứng xa xa nhìn một cái, cho dù gầy trơ xương, gió thổi là ngã, trên mặt cậu vẫn treo nụ cười, chỉ là nụ cười ấy vĩnh viễn cũng không còn thuộc về hắn nữa.
Lý Mộc Cẩn ngồi dưới đất lải nhải nói rất nhiều điều, lúc sắp rời đi, cậu liếc nhìn mộ phần của Chương Thụ một cái, ánh mắt ấy lại trùng khớp với ánh mắt của Chương Thụ đang phiêu đãng giữa không trung.
Lý Mộc Cẩn không hiểu vì sao, trong lòng đau xót, vậy mà rơi xuống một giọt nước mắt. Cậu vội vàng lau đi giọt nước mắt trong mắt, sau đó theo con đường nhỏ trở về.
Chương Thụ nhìn thấy giọt nước mắt kia, đây là từ sau khi hắn chết, lần duy nhất có người vì hắn mà rơi lệ. Hắn bỗng nhiên cảm thấy linh hồn trở nên mơ hồ, ý thức dần dần tiêu tan, thì ra điều kiện để hắn đầu thai chuyển thế là có người thật lòng vì hắn mà rơi lệ sao?