Bùi Vân biết, những lời hắn vừa nói không phải chỉ là cái cớ. Hắn thật sự lo nghĩ cho thiên hạ bá tánh. Nhưng ý tứ trong lời nói đó ám chỉ nàng phải hiền huệ rộng lượng. Nếu nàng không chấp nhận, thì nàng chính là một nữ nhân không hiểu chuyện, không biết nặng nhẹ, không xứng làm thái tử phi.
Đạo lý thì Bùi Vân hiểu. Vì bá tánh mà hy sinh một mình nàng là điều không thể tránh khỏi. Nàng không phải là không có chút độ lượng ấy. Nhưng rốt cuộc, nàng cũng không phải là thánh nhân, không thể hy sinh vô số lần vẫn không một lời oán thán.
Nàng cũng hận hắn. Nàng hận cách mà hắn luôn dùng những lời đó để nâng nàng lên cao, không cho nàng chút đường lui nào.
Nàng luôn cảm thấy, từ khi vào Đông Cung, mình dường như bị trói buộc trong một nhà giam tên là "phải phép", bị giam cầm không thể thoát ra.
Lý Trường Diệp thấy Bùi Vân mím môi, nhưng vẫn im lặng không nói gì. Nàng không nói những lời hiểu chuyện, vì đại cục mà cố gắng giống như trước đây. Hắn đoán nàng hẳn là không vui.
Cũng không có gì đáng trách.
Hắn bèn dựa theo những lời đã nghĩ sẵn, dịu giọng nói tiếp: "Nghe nói ở huyện Đàm có loại gấm rất đặc biệt, rực rỡ lung linh, rất thích hợp để may y phục. Đợi cô trở về, sẽ mang cho nàng mấy tấm, được không?"
Vẫn là những lời y hệt.
Nếu như trước kia, Bùi Vân nghe xong thật sự không thể phản bác được gì. Nhưng lần này, những câu nói ấy lại khơi gợi lên chút ủy khuất ẩn sâu trong lòng Bùi Vân bấy lâu nay.
Nàng đột ngột đứng dậy, hai mắt nhìn thẳng vào nam nhân trước mặt. Rồi một tiếng cười nhạt vang lên trong nội điện tĩnh lặng, nghe đặc biệt rõ ràng.
"Điện hạ thật lòng muốn tặng thần thiếp lễ vật, hay chỉ muốn dùng nó để qua loa cho xong chuyện, hòng giảm bớt áy náy trong lòng ngài?"
Đột nhiên nghe được những lời này, nội điện vang lên một trận tiếng hít khí khe khẽ. Thường Lộc, người hầu hạ bên cạnh thái tử, trợn tròn mắt. Hắn quả thực không thể tin được những lời này lại thốt ra từ miệng thái tử phi, người xưa nay luôn hành xử đúng mực.
Hắn run sợ trong lòng mà nhìn về phía thái tử đang ngồi ở mép giường, nhưng chỉ có thể thấy bóng lưng Lý Trường Diệp vẫn thẳng tắp như cây tùng.
Thường Lộc không nhìn thấy, nhưng Bùi Vân, người đang bốn mắt nhìn nhau với Lý Trường Diệp, lại thấy rõ thần sắc của hắn.
Môi mỏng của hắn mím thành một đường, hai mắt híp lại, ánh mắt sắc bén như dao mang theo vài phần dò xét dừng trên người nàng.
Nếu là trước đây, khi nhìn thấy ánh mắt như vậy của hắn, Bùi Vân chắc chắn sẽ lập tức cẩn thận hơn, sợ chọc giận hắn.
Lần này, có lẽ là ỷ vào ý tưởng rằng đây chỉ là một giấc mơ để giải hận của nàng trước khi chết, nàng chẳng hề sợ hãi. Nàng khẽ nâng cằm, giọng điệu mang theo chút trào phúng:
"Ngài cảm thấy, thê tử chỉ là vật trang trí. Thiếp chỉ cần giữ thể diện cho ngài, chu toàn mọi việc đâu ra đấy, còn thiếp thế nào cũng không quan trọng, đúng không? Đến những lễ vật kia, cuối cùng cũng chỉ là ngài tùy tiện phân phó thuộc hạ chuẩn bị mà thôi. Điện hạ cần gì phải hỏi ý kiến ta?"
Nghe những lời trách móc này, Thường Lộc sợ đến hồn bay phách lạc. Mấy cung tỳ của Lâm Lang Điện càng tái mét mặt mày, lo lắng liếc nhìn thái tử phi, đến thở mạnh cũng không dám.
Thường Lộc không hiểu hôm nay thái tử phi bị làm sao. Thái tử phi và thái tử điện hạ kết hôn đã 7 năm. Tuy không thể nói là keo sơn gắn bó, nhưng cũng coi như tôn trọng nhau. Thái tử phi tính tình ôn hòa nhã nhặn, chưa từng nháo loạn hay giận dỗi với thái tử điện hạ bao giờ.
Vậy mà hôm nay, những lời này cho thấy oán khí của nàng đối với Thái tử điện hạ sâu đậm đến nhường nào.
Toàn bộ nội điện im phăng phắc. Một lát sau, Thường Lộc sợ cục diện cứ giằng co như vậy, bèn đánh bạo tiến lên, khẽ nói:
"Điện hạ, canh giờ không còn sớm, nên hồi cung."
Lý Trường Diệp dường như không nghe thấy. Giữa mày hắn càng nhíu chặt. Sau đó, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Bùi Vân:
"Nàng làm sao vậy?"
Nàng làm sao ư? Nàng chỉ là cảm thấy chán, nàng chán ngán hắn lắm rồi.