Thư Nghiên kinh ngạc nhìn Bùi Vân, cảm giác thái tử phi hôm nay sao lạ lẫm quá, như thể không quen biết nàng vậy. Nhưng nàng không để bụng, lo lắng hỏi: "Nương nương, ngài thấy trong người thế nào rồi? Từ trưa khi thái tử điện hạ rời đi, ngài đã ngủ gần 3 canh giờ rồi. Hay là nô tỳ cho gọi thái y đến xem nhé?"

Bùi Vân đang ngơ ngác tự hỏi chẳng phải mình đã chết rồi sao, sao lại thấy Thư Nghiên ở đây. Bỗng nàng nghe thấy "từ trưa khi điện hạ rời đi", liền khẽ nhíu mày.

Thấy Bùi Vân phản ứng như vậy, Thư Nghiên nhớ lại chuyện buổi trưa. Nàng ngập ngừng rồi vẫn không nhịn được khuyên: "Nương nương, nô tỳ biết ngài khổ tâm. Nhưng hôm nay ngài... không sợ chọc giận điện hạ sao? Ngài vốn luôn nhẫn nhịn, hôm nay sao lại như vậy? Dù sao điện hạ cũng là chồng của ngài, là chỗ dựa duy nhất của ngài ở trong cung này. Dù trong lòng ngài nghĩ gì, ngoài mặt cũng nên thuận theo mới phải."

Bùi Vân hiểu, Thư Nghiên đang nói đến chuyện nàng cãi lời Lý Trường Diệp. Nhưng chẳng phải chuyện đó chỉ là giấc mơ thôi sao? Nàng không phải đã chết rồi sao?

Nàng theo bản năng sờ lên cổ mình, cảm nhận rõ ràng sự ấm áp. Nàng véo thử một cái, đau đến nhăn mặt.

Chẳng lẽ, đây không phải mơ!

Bùi Vân vẫn không dám tin, ngẩng đầu nhìn quanh nội điện. Ánh mắt nàng dừng lại ở một chỗ. Rồi bất ngờ, trước khi Thư Nghiên kịp phản ứng, nàng đã vội vã xỏ giày xuống giường.

Trên chiếc bàn trang điểm khảm trai hình hoa cúc đặt một chiếc gương đồng khắc hoa mẫu đơn. Trong gương hiện lên một khuôn mặt thanh lệ, như hoa phù dung động lòng người.

Da trắng như tuyết, mày liễu cong cong, môi đỏ không cần tô điểm, đôi mắt hạnh long lanh như chứa suối nước, liễm diễm khiến người say đắm.

Đây là một khuôn mặt trẻ trung, xinh đẹp hơn cả trong trí nhớ của nàng. Quan trọng hơn, Bùi Vân đưa tay chậm rãi sờ lên mái tóc, nơi đó không hề có một sợi tóc bạc nào.

Vành mắt Bùi Vân đỏ hoe.

Thư Nghiên vội vã chạy theo sau, không hiểu nàng đang làm gì. Thư Nghiên chưa kịp hỏi gì thì đã thấy Bùi Vân quay phắt lại, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Bây giờ là mùng 2, tháng 10, năm Khánh Trinh thứ 23?"

Thư Nghiên ngẩn người. Hỏi ngày tháng thì thôi đi, sao còn hỏi cả năm nữa? Nương nương đã sống mơ hồ như vậy từ lúc chuyển dạ sao?

Dù trong lòng thầm nghi vấn, Thư Nghiên vẫn gật đầu đáp: "Dạ đúng."

Lời vừa dứt, một tiếng khóc nỉ non từ ngoài điện vọng vào. Tiếng khóc càng lúc càng lớn, càng lúc càng gấp gáp. Thư Nghiên có vẻ bối rối, mím môi lo lắng nói: "Hoàng tôn dạo này hay quấy khóc, các vú nuôi dỗ mãi không được. Nếu nương nương thấy ồn ào, không nghỉ ngơi được thì..."

Nàng chưa kịp nói hết câu thì đã thấy Bùi Vân đứng sững tại chỗ. Rồi thái tử phi không màng đến việc bản thân chỉ đang mặc áo ngủ mỏng manh, vội vã chạy ra khỏi điện.

Thư Nghiên biết nương nương hôm nay khác thường, nhưng không ngờ lại khác thường đến vậy. Mọi chuyện thái tử phi làm đều vượt quá dự đoán của nàng.

Nàng vội vã kêu lên: "Nương nương, ngài đi đâu vậy? Ngài còn chưa hết cữ, cẩn thận bị nhiễm lạnh."

Nàng vội vàng lấy chiếc áo khoác treo trên giá, hấp tấp đuổi theo Bùi Vân.

Bùi Vân không để ý đến Thư Nghiên. Trong mắt nàng chỉ thấy con đường dẫn đến trắc điện, trong tai nàng chỉ nghe thấy tiếng khóc của đứa con trai.

Đó rõ ràng là tiếng khóc phát ra từ Kham Nhi, một Kham Nhi còn sống sờ sờ.

Lúc này, hai vú nuôi đang thay phiên nhau dỗ dành vị hoàng tôn đang khóc nỉ non không ngừng, thỉnh thoảng liếc nhìn nhau với vẻ mặt khổ sở. Chủ nhân ở trong điện vốn không mấy ưa vị hoàng tôn này. Nếu hai người cứ để hoàng tôn khóc gào như vậy, e rằng sẽ làm phiền đến giấc ngủ của ngài. Đến lúc đó sợ là họ sẽ bị trách phạt.

Hai người chỉ mong đứa trẻ trong lòng ngực mau chóng nín khóc. Họ còn đang lo lắng đề phòng thì cánh cửa bình phong đột nhiên bị đẩy ra. Khi thấy rõ người đến, cả hai giật mình đứng im tại chỗ. Mặt họ lộ vẻ hoảng sợ, cứ như vừa thấy quỷ.

Một lúc lâu sau họ mới nhớ ra phải hành lễ: "Bái kiến thái tử phi."

Vú nuôi họ Mạnh ôm hoàng tôn bé nhỏ, đang hoảng loạn định tạ tội thì có một đôi tay đưa tới. Ban đầu đôi tay ấy có vẻ hơi vội vàng, nhưng khi chạm vào đứa bé, đôi tay đang run rẩy lại trở nên vô cùng cẩn thận.

Vị vú nuôi giật mình đến đơ ra, bản thân đã đưa đứa bé qua. Vú nuôi họ Mạnh và vú nuôi họ Tôn liếc nhìn nhau. Hai người hai mặt nhìn nhau, lại nhìn cảnh tượng trước mắt, đều có chút khó tin.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play