Nàng nhìn chăm chú vào mặt Lý Trường Diệp. Thấy sau khi nghe những lời của nàng, hắn vẫn giữ vẻ trấn định tự nhiên, dường như không hề gợn sóng, Bùi Vân chỉ cảm thấy buồn cười.

Phải rồi, nếu hắn là người chu đáo tỉ mỉ, nàng đâu đến nỗi sớm thất vọng sau khi thành hôn. Hiện giờ nàng lên án hắn như vậy, có lẽ trong mắt hắn, chỉ là do nàng mất kiểm soát cảm xúc mà thôi.

Bùi Vân cảm thấy mình như đấm vào bông, vô cùng chán nản. Nàng nói thêm nữa cũng chỉ tốn công vô ích.

Hơn nữa, sau khi trút giận, nàng bỗng thấy thân thể mềm nhũn, như say xe, không chống đỡ được nữa. Nàng nghĩ, có lẽ canh giờ đã đến, nàng sắp phải qua quỷ môn quan, xuống hoàng tuyền.

Nàng nhìn hắn nói:

"Điện hạ đi đi. Sau này ngài muốn đi đâu cứ đi, cũng không cần thông báo cho thần thiếp. Dù sao điện hạ cũng đâu quan tâm đến ý nghĩ của thần thiếp."

Lần này, giọng nói của nàng hết sức bình tĩnh, không hề oán giận, giống như chỉ đang nói một sự thật. Nói xong, nàng quay lưng về phía hắn, nằm xuống, nhắm mắt lại.

Mười ba năm qua, nàng gần như luôn phải dõi theo hắn mà sống. Nhưng lần này đã là trong mơ, nàng không cần phải tuân theo những lễ nghi quy củ đó nữa. Cuối cùng nàng cũng có thể sống tự tại hơn một chút.

Lý Trường Diệp nhìn chằm chằm vào thân hình gầy gò của thê tử đang nằm nghiêng, không nói một lời. Hắn ngồi yên một lát rồi đứng dậy rời đi.

Thường Lộc và mấy cung tỳ vội vã theo sau. Bước ra khỏi cửa điện, Lý Trường Diệp dừng bước, xoay người hỏi:

"Thái y mỗi ngày có đến hỏi han khám bệnh không? Thái tử phi hồi phục thế nào rồi?"

Thư Mặc hiểu rằng câu hỏi này là dành cho nàng. Nàng là người Bùi Vân mang vào Đông Cung, là người hầu hạ bên cạnh thái tử phi. Ai có thể hiểu rõ tình trạng của Bùi Vân hơn nàng?

Nhớ lại cảnh tượng vừa xảy ra trong điện, Thư Mặc suy nghĩ hồi lâu rồi nói: "Bẩm điện hạ, thái y mỗi ngày đều đến thỉnh mạch. Nương nương lần này may mắn thoát khỏi nguy hiểm, thân thể suy nhược nghiêm trọng. Thái y nói, e rằng khó mà hồi phục ngay được, chỉ có thể từ từ điều dưỡng."

Nàng dừng một chút, lại nói: "Nhưng... có lẽ vì thân thể còn yếu, nương nương trong lòng khó tránh khỏi bực bội. Nương nương thậm chí thường xuyên khó ngủ về đêm, ngay cả tiểu hoàng tôn cũng không muốn nhìn mặt."

Thường Lộc nghe vậy liền nhìn Thư Mặc.

Nha đầu này thật là thông minh, mấy câu nói thôi đã khéo léo giải thích nguyên do thái tử phi hôm nay khác thường.

Lý Trường Diệp khẽ cụp mi. Lát sau, hắn phân phó: "Bảo Thái Y Viện dùng những dược liệu tốt nhất. Khi cô vắng mặt, nếu thái tử phi cần thứ gì, cứ đến Trừng Hoa Điện tìm Thịnh Hỉ."

Thư Mặc khom người đáp lời, lại nghe thấy hắn nói: "Chăm sóc thái tử phi cho tốt."

Lý Trường Diệp nói xong, cất bước xuống thềm son. Trong đầu hắn không hiểu sao đột nhiên hiện lên những lời vừa rồi Bùi Vân nói.

Còn có ánh mắt lạnh lùng, đầy vẻ châm biếm của thê tử khi nhìn hắn.

Hắn chưa từng thấy Bùi thị như vậy.

Nhưng chỉ trầm ngâm một lát, Lý Trường Diệp liền giãn mày, sải bước ra khỏi điện.

Hắn hiểu Bùi Vân. Những lời mất kiểm soát vừa rồi chắc cũng chỉ là do tâm trạng buồn bực mà thôi. Nàng tuy ít nói, nhưng tâm địa thuần lương, chu đáo với người khác. Nàng sẽ sớm hiểu cho sự khó xử của hắn, tự giải thoát bản thân khỏi những phiền muộn trong lòng.

Đợi hắn từ huyện Đàm trở về, nàng hẳn đã khôi phục như ban đầu. Nàng sẽ mang vẻ mặt tươi cười, đứng chờ ở ngoài cửa cung đón hắn.

Bùi Vân vừa nằm xuống, chỉ chốc lát sau đã hôn mê. Đến khi tỉnh lại, nàng bị tiếng khóc thút thít của trẻ con đánh thức.

Trong điện đã tối om, chỉ có một ngọn đèn nhỏ được thắp ở đầu giường, ánh nến leo lét. Nghe thấy động tĩnh, có người bước nhanh đến, vén tấm màn giường màu xanh sẫm.

"Nương nương, ngài tỉnh rồi..."

Bùi Vân ngồi dậy trên giường. Tiếng khóc bên ngoài đã ngừng. Nàng ngơ ngác nhìn người vừa đến, đánh giá khuôn mặt ấy thật lâu. Nàng như thể không tin vào mắt mình, một lúc sau mới chậm rãi hỏi: "Thư Nghiên?"

Người trước mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ đối với Bùi Vân. Quen thuộc là vì Thư Nghiên cũng như Thư Mặc, đều là nha hoàn đã theo hầu nàng từ Ổ Nam. Xa lạ là vì Bùi Vân đã nhiều năm chưa gặp lại nàng.

Chuyện là vào năm Khánh Trinh thứ 24, tức năm thứ 8 Thư Nghiên và Thư Mặc theo nàng vào cung, nàng nhận thấy cả hai đã hơn 20 tuổi. Nàng không muốn trì hoãn các nàng nữa, liền tự mình làm chủ gả chồng cho họ.

Thư Mặc không muốn lấy chồng, ở lại bên cạnh nàng. Còn Thư Nghiên thì được nàng gả cho một vị quan thất phẩm nhỏ bé ở kinh thành. Không lâu sau, vị quan kia bị điều đi nơi khác. Thư Nghiên cũng theo chồng rời kinh, từ đó các nàng không còn gặp lại nhau nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play