Trong cơn hỗn loạn, chẳng biết từ lúc nào, cảm giác cận kề cái chết lặng lẽ tan biến. Cảm giác lạnh lẽo của nước hồ được thay thế bằng một hơi ấm bao bọc toàn thân.

Bùi Vân chỉ cảm thấy cổ họng ngứa ngáy, không kìm được khẽ ho hai tiếng. Ngay sau đó, hình như có một đôi bàn tay to nâng tấm lưng gầy yếu và cổ nàng lên, nửa đỡ nàng dậy. Một chút hơi lạnh chạm vào cánh môi, Bùi Vân theo bản năng nuốt xuống. Dòng nước ấm áp trượt vào cổ họng, vừa vặn giải tỏa cơn khát khô và ngứa ngáy của nàng.

Nàng dường như ý thức được có gì đó không đúng, chậm rãi mở mắt ra. Khoảnh khắc nhìn rõ người trước mặt, nàng không khỏi nhíu mày.

Phản ứng đầu tiên của nàng là thất vọng. Chẳng lẽ nàng không thể chết được sao?

Nam nhân đang đút nước cho nàng có vẻ ngoài tuấn tú phi phàm, thần thái anh dũng. Người có khí độ cao quý cùng vẻ thanh lãnh này, không phải phu quân của nàng, thái tử Lý Trường Diệp, thì là ai?

Một nỗi chán ghét dày đặc gần như không thể kìm nén mà trào dâng từ trong ngực nàng. Nhưng rất nhanh, Bùi Vân nhận ra sự khác thường. Gương mặt này có vẻ trẻ hơn so với trí nhớ của nàng một chút?

Lý Trường Diệp thấy thê tử trong lòng ngực nhìn chằm chằm mình, cũng hơi nhíu mày, một tia nghi hoặc lan tràn.

Tuy rằng hắn đến Lâm Lang Điện một cách bất ngờ, cũng không có người báo trước, đánh thức Bùi thị đang nghỉ ngơi trên giường... Nhưng với sự hiểu biết của hắn về vị thái tử phi này, một khi đã thấy hắn, dù cho đang ốm đau, nàng cũng sẽ lập tức xuống giường hành lễ với hắn.

Nàng trước nay luôn là người chu toàn lễ nghĩa như vậy.

Nhưng lần này, nàng lại chỉ nhìn chằm chằm hắn, rất lâu không nói gì. Trên mặt nàng không có ý cười đoan trang ôn nhã thường thấy, trái lại mày nhíu chặt, ánh mắt nhìn hắn tràn ngập vẻ khó hiểu.

Lý Trường Diệp thật ra cũng không để ý lắm. Hắn chỉ cho rằng Bùi Vân vẫn còn mơ màng sau giấc ngủ. Nghe nói lần sinh nở này nàng đã chịu rất nhiều đau khổ, ước chừng chuyển dạ tận một ngày một đêm, rất khó chịu. Cho nên sau khi sinh con được mười mấy ngày nàng vẫn phải nằm trên giường tĩnh dưỡng.

Hai lần sinh nở, hắn đều không thể ở bên cạnh nàng. Lần này, lại càng vì khoảng cách từ huyện Đàm tới kinh thành rất xa, nên khi hắn gấp gáp trở về, hài tử đã sinh được 3 ngày.

Trong lòng Lý Trường Diệp cũng có chút áy náy với Bùi Vân. Nghĩ ngợi một lát, hắn liền mở miệng trước: "Đê đập của huyện Đàm sắp hoàn thành. Dục Châu ở đó, gần như năm nào cũng có lũ lụt, dân chúng lầm than. Việc này liên quan đến sự an nguy của bá tánh cả một châu, là đại kế tạo phúc cho dân sinh, cô không thể không đi. E rằng hôm nay phải lên đường..."

Bùi Vân còn đang nghi hoặc. Nàng nghe thấy những lời vô cùng quen thuộc này, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng.

Tu sửa đê đập của huyện Đàm?

Nàng nhớ rõ ràng, đó là chuyện của năm Khánh Trinh thứ 23. Cũng trong năm đó, đứa con thứ hai của nàng và Lý Trường Diệp là Lý Kham ra đời.

Nghĩ đến đứa con này, Bùi Vân chỉ cảm thấy ngực từng đợt buồn đau. Khi nhìn về phía nam nhân trước mắt, nàng dường như đã lĩnh ngộ ra điều gì.

Có lẽ ông trời biết trong lòng nàng còn oán hận, nên mới cho nàng một cơ hội sống lại.

Dù trong mắt người ngoài, Lý Trường Diệp có quang minh lỗi lạc, quân tử vô song đến mức nào; Bùi Vân cả đời này lại vô cùng ghét hắn.

Nàng có rất nhiều oán hận với hắn. Nhưng nếu phải nói đến việc oán hận nhất, có lẽ đó là vào một ngày 6 năm trước, hắn đột nhiên đến Ngọc Hoa Cung, nói với nàng rằng hắn lại phải đi.

Thái tử bận rộn chính sự, thường xuyên được đương kim thiên tử phái đi các nơi thị sát dân tình. Từ khi Bùi Vân vào Đông Cung đến nay, thời gian nàng chung đụng với hắn thì ít mà xa cách thì nhiều. Nàng sớm đã quen rồi.

Nàng cũng đoán trước được hắn sẽ rời đi. Chỉ là lần này, nàng thật sự không thể lặng lẽ nuốt cục tức này xuống. Khi sinh Lý Kham, nàng chịu khổ gấp trăm lần so với khi sinh Lý Cẩn. Lý Kham bị thai ngược. Nàng chẳng những phải cắn răng chịu đựng đau đớn để bà đỡ xoay thai, mà còn bị băng huyết sau sinh, máu nhuộm đỏ cả nửa chiếc giường. Nàng suýt chút nữa mất mạng.

Khi nàng thập tử nhất sinh, hắn không ở bên cạnh. Đến khi hắn vội vã trở về, cũng chỉ nắm tay nàng nói vài câu: "Nàng vất vả rồi."

Sau đó, hắn ở lại mấy ngày rồi lại vội vàng rời đi.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play