Tuổi lên 3 – trong sách dạy là “tuổi vàng phát triển ngôn ngữ và cảm xúc”.

Còn trong thực tế? Đó là tuổi mà con bạn sẽ phát triển kỹ năng cãi lý và thách thức mọi ranh giới của bạn.

Tôi từng nghĩ mình là người điềm đạm, có phương pháp nuôi dạy con văn minh. Nhưng từ khi con tôi bắt đầu biết nói câu:

“Tại sao mẹ lại cấm con?”

…tôi hiểu: Mọi lý thuyết đều là màu xám. Thực tế là con tôi… màu mè như cầu vồng.

 


 

Trận chiến đầu tiên: “Con không thích, nên con không làm”

Một sáng đẹp trời, tôi gọi con thay quần áo:

Tôi: “Nào con, mình thay đồ đi học nhé!”
Con: “Không! Con không thích cái áo có hình con khủng long cười. Con chỉ thích khủng long giận dữ!”

Tôi đổi sang áo khác.

Con: “Áo này được. Nhưng… con sẽ mặc khi nào con thấy mặt trời đỏ!”

Tôi thở dài. Con không cần mặc đồ, vì nó mặc cả giỏi hơn cả tôi mua hàng Shopee flash sale.

 


 

Luật sư tập sự vào việc

Một lần, con vẽ nguệch ngoạc lên tường.

Tôi: “Tại sao con làm vậy?”
Con: “Tại con nghe mẹ bảo: đừng vẽ ra giấy trắng đẹp… nên con vẽ ra tường.”

Tôi: “Nhưng vẽ tường là sai!”

Con: “Mẹ nói tường là của nhà, mà con cũng là người trong nhà. Vậy tường là của con!”

Tôi đứng hình. Con tôi dùng lý thuyết sở hữu để biện minh cho nghệ thuật tường phấn.

 


 

Trường mẫu giáo tại gia – lớp học “phá” cấp tốc

Tôi nghĩ dạy con học bảng chữ cái là việc khó nhất – cho đến khi dạy con... đóng cửa nhẹ nhàng.

Tôi mất 2 ngày dạy chữ A, nhưng mất 2 tháng dạy “không được nhảy từ ghế sofa xuống sàn gạch”. Vì con tôi nghĩ mình là siêu nhân.

Có hôm, đang nấu ăn, tôi nghe tiếng “bụp”. Chạy ra, thấy con nằm giữa sàn, miệng nói:

“Con đang tập bay.”

Tôi không biết khóc hay cười.

 


 

Bài học: Đừng tranh luận với một đứa trẻ 3 tuổi... khi bạn đang thiếu ngủ

Tuổi này, con bắt đầu nhận thức rõ “tôi là ai”, và quan trọng hơn – “tôi muốn gì, lúc nào”.

Chống lại mọi quy tắc, phản ứng bất ngờ, thay đổi tâm trạng như lật bánh tráng.

Tôi từng “chiến đấu” với con 45 phút chỉ để mặc đôi dép giống nhau (nó nhất quyết một chân Crocs, một chân sandal). Cuối cùng tôi thua. Và con... được khen “cool ngầu” ở trường.

 


 

Tôi học được gì?

  • Tạm biệt hoàn hảo: Không cần bộ đồ hợp tông màu. Chỉ cần con mặc đủ 2 món che đủ 2 chỗ là tôi cảm thấy như chiến thắng.
  • Không dùng “không” liên tục: Tôi thay “Không được leo lên bàn” thành “Chúng ta ngồi xuống để chơi, vì leo cao dễ té đau”.
  • Lắng nghe thay vì phản đối: Khi con giận, thay vì ra lệnh, tôi hỏi: “Con cảm thấy gì? Mẹ giúp gì được không?”

Kỳ diệu là – đôi khi, con sẽ trả lời:

“Mẹ chỉ cần ôm con một cái.”

Và thế là tôi quên luôn chuyện con vừa đổ nước mắm lên gấu bông.

 


 

Tổng kết học được gì từ chương này?

  • Tuổi lên 3 không phải “nổi loạn” – đó là lúc con cần được công nhận như một cá thể độc lập.
  • Sự kiên nhẫn, tôn trọng và… khiếu hài hước là chìa khóa sinh tồn.
  • Không ai dạy bạn đối thoại với luật sư tí hon tốt bằng chính… đứa con của bạn.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play