Nếu ai đó hỏi: “Khi nào mới thật sự mệt khi nuôi con?” – tôi sẽ trả lời không chần chừ: Lúc con biết đi!

Vì trước đó, ít nhất bạn biết con đang nằm yên một chỗ. Nhưng khi con chập chững bước đi, bạn không còn là cha mẹ nữa – bạn trở thành vệ sĩ toàn thời gian + điều phối viên hiện trường + nhân viên cứu hộ cấp tốc.

 


 

“Thế giới là của con – mẹ chỉ là khách mời”

Lần đầu tiên con tôi đứng vững được ba giây, tôi xúc động suýt rớt điện thoại. Lần đầu tiên con chạy, tôi suýt rớt... cầu thang vì đuổi theo.

Từ “bò” sang “đi” chỉ cách nhau một bước, nhưng từ “đi” đến “phá” thì chưa đến một giây!

Trong vòng 24 giờ:

  • Cây cảnh bị “bứng gốc” để kiểm tra rễ.
  • Tủ lạnh bị mở để “xem có đèn không”.
  • Chậu cá bị... đổ để "giải phóng sinh vật".

Tôi từng nghĩ phải dạy con khám phá thế giới. Nhưng không, con đang... tái thiết lập thế giới theo cách riêng.

 


 

Công thức phá hoại: 2 tay + 2 chân + 1 bộ não tò mò = mẹ hốt hoảng

Mỗi sáng, tôi tỉnh dậy không cần báo thức – chỉ cần nghe tiếng lạch cạch là biết con đang “khảo sát thị trường nội thất”. Có ngày tôi bắt gặp cảnh:

  • Điện thoại cắm sạc, bên cạnh là con đang… ngậm dây sạc như xúc xích.
  • Tủ bếp bị lục tung, sữa bột trộn cùng... muối.
  • Con đang “tắm” cho thú bông bằng... nước mắm.

Người ta nói: “Trẻ con như trang giấy trắng”. Con tôi là trang giấy đã bị vẽ bằng sơn dầu, mực nước và bút lông dầu không xóa được.

 


 

Khi con học nói... và học luôn cả “nói lại”

Một ngày đẹp trời, tôi lỡ miệng: “Trời đất ơi, cái gì vậy trời?” khi thấy con lôi ruột gối ra trải thảm.

Và từ hôm đó:

Người hàng xóm: “Chào con!”
Con tôi: “Cái gì vậy trời?”

Một người bạn của tôi từng khuyên: “Dạy con nói thì dễ, dạy con không lặp lại lời mình thì... cần phép thuật.”

Tôi bắt đầu sống như đang livestream: cẩn thận lời nói, ngữ điệu, biểu cảm – vì mọi thứ đều đang thu âm.

 


 

Trường mẫu giáo tại gia – lớp học “phá” cấp tốc

Tôi nghĩ dạy con học bảng chữ cái là việc khó nhất – cho đến khi dạy con... đóng cửa nhẹ nhàng.

Tôi mất 2 ngày dạy chữ A, nhưng mất 2 tháng dạy “không được nhảy từ ghế sofa xuống sàn gạch”. Vì con tôi nghĩ mình là siêu nhân.

Có hôm, đang nấu ăn, tôi nghe tiếng “bụp”. Chạy ra, thấy con nằm giữa sàn, miệng nói:

“Con đang tập bay.”

Tôi không biết khóc hay cười.

 


 

Bài học: Kiên nhẫn là kỹ năng – và sự hài hước là vũ khí sinh tồn

Tôi từng nổi cáu, từng gào thét, từng hoài nghi chính mình. Nhưng rồi tôi học được rằng:

  • Chạy theo con không mệt bằng việc nổi nóng vô ích.
  • La mắng làm mình mệt, mà con thì chẳng hiểu gì.
  • Thay vì la: “Đừng làm thế!” – tôi học nói: “Con làm thế thì sẽ bị gì nè?”

Và rồi một ngày nọ, con tự dừng tay khi sắp mở nắp thùng rác. Tôi suýt rơi nước mắt… vì tự kiềm chế thành công!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play