Tên tôi là "Mì", nghề chính: bỉm sữa
Có một thời điểm trong cuộc đời người phụ nữ, mà chỉ cần nghe thấy tiếng “ọe” hay tiếng “bẹp” là bạn có thể phản xạ nhanh hơn cả lính đặc nhiệm. Đúng vậy, đó là thời điểm bạn trở thành… mẹ bỉm.
Tôi – một người từng tự hào không bao giờ thay tã, bế trẻ hay nghe nhạc thiếu nhi – đã chính thức bước chân vào thế giới “nước tiểu – nước mắt – và sữa”.
Mọi chuyện bắt đầu khi tôi đặt con xuống nôi, nhẹ như thể đang xử lý bom. Nếu bạn chưa từng làm mẹ, tôi xin miêu tả cảm giác này giống như… đặt cái bánh gato nhiều tầng lên đĩa giấy – gió cũng không được thở mạnh.
Nhưng đời không như mơ. Tôi vừa quay lưng định làm ly cà phê thì…
“ÉC! Éc!!!”
Rồi tiếng ‘phạch’ kèm một mùi ‘thân quen’ lan tỏa. Tôi chưa từng thấy ai có thể đi vệ sinh từ cằm tới gót chân như con tôi. Ổn rồi, cà phê để mai uống.
Cuộc sống 3 tiếng/lần và bài học “tìm lại bản thân giữa bỉm và sữa”
Thế giới của tôi sau sinh chia theo đơn vị 3 tiếng:
Có hôm tôi hỏi Google: “Làm sao để bé ngủ ngon?”. Google trả lời: “Giữ môi trường yên tĩnh, ánh sáng dịu”. Tôi làm đúng như sách.
Kết quả: con vẫn thức, nhưng lần này ngủ luôn là… chồng tôi.
Tôi học được một chân lý: Đôi khi lý thuyết nuôi con giống như lý thuyết giảm cân – ai cũng nói nghe rất hợp lý, chỉ là… không bao giờ giống thực tế.
Tên tôi là Mì – đứa trẻ đặt lại tên cho mẹ
Lúc con gần 10 tháng, tôi bắt đầu dạy con nói. Ngày nào cũng như cái đài cát-sét:
“Mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ…”
Một sáng đẹp trời, con nhìn tôi âu yếm và gọi: “Mì!”
Tôi suýt rớt bát cháo.
Hóa ra mỗi lần mệt, tôi hay thở: “Mệt quá…” thành “Mì quá…” và thế là mẹ = mì.
Từ hôm đó, con tôi gọi:
Và bạn thấy đấy, đứa trẻ chưa biết chữ nhưng đã đặt biệt danh chuẩn hơn cả nhóm chat lớp học.
Cười giữa đêm – và học cách hạ tiêu chuẩn
Một đêm nọ, tôi kiệt sức sau 4 lần thay tã và 3 lần ru ngủ. Tôi nhắm mắt cầu nguyện: “Lạy con, cho mẹ 2 tiếng thôi cũng được!”
Chưa đầy 30 phút sau, tiếng ọ ẹ vang lên, tôi đi thay tã trong tình trạng mắt nhắm mắt mở. Thay xong, tôi nằm xuống thở phào. Nhưng…
Chồng thì thào: “Em thay tã nhưng… chưa mặc tã mới.”
Tôi chỉ cười. Cười ra nước mắt.
Bài học đêm đó là: Đôi khi trong hành trình làm cha mẹ, bạn phải học cách cười trước sự thất bại nhỏ – vì ngày mai còn nhiều “thử thách” lớn hơn.
Tổng kết học hỏi: