Tôi từng nghĩ “nuôi con lớn” nghĩa là cho ăn no, mặc ấm, học giỏi, khỏe mạnh.
Tôi không ngờ, phần khó nhất…
…là học cách không đi bên cạnh con mọi bước đường.
Khoảnh khắc đầu tiên: Con xin ở lại học thêm mà không cần mẹ đón
Tôi sững người.
Câu đó đơn giản, nhưng là… lần đầu con không cần mẹ.
Tôi ngồi ở nhà, nhìn đồng hồ 5 phút một lần, tưởng tượng mọi tình huống từ “lạc đường” tới “bị gọi lên phường.”
Một tiếng sau, con nhắn:
“Con đang về, mua cho mẹ hộp sữa chua nè.”
Tôi bật cười.
Con lớn – nhưng lòng mẹ không nhỏ lại
Con đi học xa. Ở ký túc xá. Gọi điện ít hơn. Trả lời tin nhắn kiểu “ok.”
Nhưng một hôm, con gửi:
“Hôm nay hơi mệt. Mẹ đừng lo. Con ổn.”
Tôi đọc lại ba lần. Không trả lời ngay.
Rồi chỉ viết:
“Mẹ vẫn ở đây. Lúc nào con cần.”
Tôi nhận ra: Mỗi ngày, làm mẹ… là rút tay ra một chút
Từ bế con bằng hai tay, đến chỉ dắt bằng một tay,
…rồi chỉ dõi theo từ xa.
Không còn nhắc giờ ăn, không còn ru ngủ, không còn kiểm tra bài tập.
Nhưng mỗi lần con gọi về, nói “Mẹ ơi…”
…trái tim tôi vẫn chạy về phía con như ngày đầu tiên con tập đi.
Tôi học được gì khi con trưởng thành?