Tôi từng nghĩ “tuổi lên 3” là giai đoạn căng nhất.
Tôi nhầm.
Tuổi teen không ồn ào bằng tuổi mẫu giáo.
Nhưng nguy hiểm hơn – vì nó biết nói, biết lý luận và… có wifi.
Pha 1: Phản biện mọi thứ – kể cả thở
Tôi: “Con đi rửa chén giúp mẹ nhé?”
Con: “Tại sao phải rửa ngay? Mẹ nói ăn xong nghỉ ngơi cho tiêu cơm mà.”
Tôi: “Không rửa thì bát chất đống!”
Con: “Nhưng mẹ cũng hay nói ‘đừng làm gì khi mệt’, đúng không?”
Tôi… thua.
Pha 2: “Tra Google chưa mà nói?”
Một hôm tôi bảo: “Con gái, ăn nhiều đồ chiên không tốt đâu.”
Con quay lại:
“Nguồn nào? Mẹ đọc nghiên cứu khoa học nào ra điều đó?”
Rồi con lên mạng và trình bày về acid béo tốt, chất chống oxy hóa và tỷ lệ calo hợp lý.
Tôi vừa tự hào… vừa muốn ăn hết chỗ khoai chiên để khỏi bị cãi nữa.
Pha 3: Lạnh lùng nhưng lại dễ vỡ
Tuổi teen thích “ngầu”, ít ôm ấp, ít nũng nịu.
Nhưng đôi khi, 10 giờ đêm, khi tôi chuẩn bị ngủ…
Con gõ cửa:
“Mẹ, mẹ có đang rảnh không? Con hơi buồn… con không biết tại sao.”
Tôi biết, những giây phút này quý hơn cả vàng.
Tôi bỏ điện thoại. Và lắng nghe.
Tôi học được gì từ tuổi teen?