“Sao Tiểu Sơn vẫn chưa tỉnh thế?” – Thôi Nguyên Bạch ngồi xổm trên giường, duỗi tay chọc chọc vào gương mặt phúng phính đang ngủ say của Ninh Tu, “Nó có bị chết đói không đấy?”
Phùng Tử Chương đang gãi bụng cho Tiểu Hắc, nghe vậy liền đáp: “Viện trưởng Hách đã cho người đến xem mấy lần rồi, chắc mấy hôm nữa là tỉnh thôi.”
“Hơn nữa Tiểu Sơn là Kim Đan tu sĩ mà, không ăn không uống cũng không chết đói được.” – Giang Nhất Chính liếc nhìn hai người đang nằm mê man bên cạnh, vẻ mặt lo lắng – “Chỉ có điều phụ thân và Thái Tôn trông càng lúc càng tái đi.”
Lúc trận Huyết Trận tiêu tan, Ninh Bất Vi và Chử Tuấn lập tức ngất lịm. Mà tay hai người thì lại nắm chặt không buông, nên cuối cùng đành sắp xếp cho họ nằm chung một phòng, khỏi phải canh hai nơi.
Ứng Linh Trúc đang điều hương an thần ở bàn, ngẩng đầu lên nói với Giang Nhất Chính: “Hai người họ bị thương tổn hồn phách, toàn bộ tinh khí đều rút về thức hải để tự tu dưỡng, sắc mặt tái đi là chuyện bình thường.”
Giang Nhất Chính bừng tỉnh đại ngộ. Đúng lúc đó, Đại Hoàng đẩy cửa bước vào, phủi giọt sương trên áo, mắt thâm quầng, bực bội mắng một câu: “Tên rùa đen thối tha Phí Hòa Quang, không yên không lành lại đi phá cấm chế làm gì, giờ thì hay rồi, lão gia đây không thể biến về bản thể nữa!”
Nửa tháng nay y chạy một mạch vào Hắc Vực mỗi ngày, thử đủ cách nhưng vẫn không thể biến về hình dạng uy phong lẫm liệt sáu chân ban đầu, đến hình dạng chó cỏ cũng không biến lại được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT