Nửa tháng sau, tại Vạn Huyền Viện.
“...Huyết trận Thông Thiên có thể luyện hóa hồn phách, nuốt chửng vạn vật. Dù có Chu Tước đao và Xích Uyên kiếm bảo hộ, nhưng hồn phách của hai người bọn họ vẫn bị thương nặng, chưa biết đến bao giờ mới có thể tỉnh lại.” Thượng Noãn Vi khẽ thở dài, “Ta thật chẳng ngờ... bọn họ lại vì Ninh Tu mà làm đến mức ấy. Chỉ cần chậm một hai nhịp thở, sai một bước nhỏ thôi, có lẽ đã hồn phi phách tán rồi.”
“Dù sao cũng là làm cha rồi mà.” Hách Tranh theo thói quen định vuốt râu, ai ngờ râu đã chẳng còn, đành đưa tay xoa lên chiếc cằm trơn nhẵn, cũng coi như có còn hơn không.
Thượng Noãn Vi nhìn chiếc cằm bóng loáng của y thêm mấy lượt, cuối cùng không nhịn được bật cười: “Sư huynh, huynh không có râu trông trẻ hơn cả ngàn tuổi đó. Hôm trước còn có vài nữ tu hỏi ta, huynh giờ có đạo lữ chưa đấy.”
Hách Tranh giận dỗi: “Lão Vương Tân khốn khiếp kia, đánh không lại liền giở trò hèn, thiêu cả râu của ta, ta có giết hắn cũng chưa hả giận!”
Thượng Noãn Vi chống cằm cười như hoa nở, nhưng chưa cười bao lâu đã bỗng đen mặt: “Sư huynh, ba tên thần kinh kia lại tới rồi.”
“Ai! ngươi gọi ai là thần kinh đấy?” Một giọng cười đùa từ xa vang tới, thoắt cái lão tu sĩ tóc bạc đã ngồi xuống ghế bên nàng, cầm chén trà lên nhấp một ngụm, “Chậc chậc, Tiểu Tuấn thật quá quắt, trà ngon như thế mà mang hết cho Vạn Huyền Viện, chẳng chừa cho mấy sư huynh thân thiết lấy một lọ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play