“Con không định hồi kinh tiếp tục làm việc nữa sao?”
Má cậu cất tiếng hỏi, giọng vừa nhẹ nhàng vừa mang chút bận lòng, ánh mắt trìu mến dõi theo bóng con mình, kẻ đã lưu lại quê nhà cũng ngót nghét hơn tuần lễ rồi.
“Dạ, con tính ở lại đây mở xưởng làm ăn luôn, má ạ. Chỗ này đất lành, người quen, lại gần nhà... chớ chi phải ngược lên kinh thành cho xa xôi?”
Má nghe vậy chỉ khẽ gật đầu, đôi mắt tuy chưa hoàn toàn yên tâm, song cũng chẳng nói gì thêm. Một tiếng ậm ừ đủ cho cậu hiểu, lòng bà đã phần nào xuôi theo ý con.
---
Thoắt cái mà ba năm trôi vèo như nước qua cầu. Nay cậu vừa tròn hai mươi ba, còn đứa hầu riêng thân cận của cậu cũng đã bước sang tuổi hai mươi.
Hôm nay là sinh thần của cậu. Mà khéo thay, cũng chính là sinh thần của nó.
“Cậu ơi, cậu có nhớ nay là ngày gì không đó?” – Nó thò đầu vô phòng, miệng cười rạng rỡ.
“Ngày gì?” – Cậu nghiêng đầu, làm bộ quên, giọng pha chút trêu ghẹo.
“Hôm nay là một ngày rất trọng đại à nha! Cậu thử nghĩ kỹ lại coi?”
“Cậu không nhớ đó, mày lòng vòng gì hoài vậy, nhắc cậu nghe coi!” – Cậu cười cười, ánh mắt lấp lánh tinh nghịch.
“Thôi, để tới tối con cho cậu biết!” – Nó hí hửng, tưởng cậu quên thật, liền rút lui, xin phép ra khỏi phòng. Cậu nhìn cái dáng nhỏ nhắn ấy lủi thủi rời đi, bụng không khỏi buồn cười. Lớn tướng rồi mà cứ như trẻ nhỏ vậy!
---
Tới tối
Trong khi cả nhà dưới bếp đã bày biện xong tiệc mừng, nó ở trong phòng xoa bóp vai cho cậu. Tay cậu bỗng nắm lấy cổ tay nó, giọng trầm hơn thường ngày:
“Tối rồi, mày nói cậu hay nay là ngày gì?”
Nó cười tủm tỉm, cặp mắt sáng long lanh, ngước nhìn cậu đầy trìu mến:
“Hôm nay là sinh nhật cậu đó! Con tưởng cậu biết rồi chớ!”
Nghe vậy, cậu bật cười ha hả. Nó ngơ ngác, chẳng hiểu cậu cười cái gì. Nó nói sai sao?
Cậu đưa tay nhéo má nó một cái rõ kêu, má nó đỏ như cà chua chín, nó kêu oai oái mà cậu cứ cười mãi, vẻ cưng chiều không giấu được trong mắt.
“Thế có định chúc cậu câu nào không hử?”
“Hì hì… con chúc cậu mạnh khỏe, làm ăn phát đạt, sớm cưới vợ ạ!”
Cậu nghe mà cười càng lớn. Cái câu “sớm cưới vợ” nghe sao vừa ngây thơ, vừa chua chát. Nó đâu biết, người cậu muốn lấy, lại là chính nó…
“Thế chỉ nhớ nay là sinh nhật cậu thôi à?”
“Dạ?” – Nó tròn mắt.
Cậu nghiêm giọng: “Mày nhớ sinh nhật cậu mà lại quên sinh nhật mình? Vậy còn trách cậu quên làm chi?”
Nó cúi đầu, giọng nhỏ dần, buồn hiu:
“Con nhớ chứ, nhưng con là kẻ hầu, có ai tổ chức sinh nhật cho đâu... nhớ làm gì thêm buồn.”
Cậu không nói gì, chỉ giơ tay cốc đầu nó một cái rõ đau.
“Á, đau đó cậu! Hôm nay cậu dữ nghen, hết nhéo má còn đánh đầu!”
“Cho mày nè.” – Cậu chìa tay, trong lòng bàn là một sợi dây chuyền bạc, mặt dây là chiếc nhẫn nhỏ tinh xảo.
“Ơ… cái này… con… con không dám nhận đâu, quý giá vậy!”
“Đồ giả mà, lấy đi!” – Cậu hờ hững đáp, giọng dửng dưng.
Nó nghe vậy mới rụt rè cầm lấy, vui ra mặt. Đã lâu rồi nó chưa từng được ai tặng quà trong sinh nhật.
“Quay lưng lại, để cậu đeo cho.”
Nó chưa kịp phản ứng thì cậu đã vòng tay qua, đeo sợi dây vào cổ nó, động tác dịu dàng lạ lùng.
“Con cảm ơn cậu!”
“Đừng xưng ‘con’ nữa, nghe già cả hết sức. Xưng ‘em’ đi.”
“Dạ… em cảm ơn cậu.”
Cậu nhìn nó, môi khẽ cong lên một nụ cười ấm áp. “Đồ giả” đâu ra, chiếc vòng ấy cậu đặt làm riêng từ hơn tháng trước, chỉ để tặng nó dịp này.
Bỗng có tiếng gia nhân gọi ngoài sân: “Cậu ơi, mâm tiệc dọn xong rồi ạ!”
Cậu đứng dậy trước, thong thả bước ra ngoài. Nó thì hí hửng ôm lấy món quà, chạy lon ton theo sau. Nhìn cái dáng nhỏ đó lăng xăng như con sóc, dễ thương gì đâu!