Huỳnh Nhật Hải – cậu cả nhà họ Huỳnh, năm lên mười đã theo má dắt lên thành thị học hành, tính đến nay cũng tròn hai chục xuân xanh. Từng nét thư sinh, dáng dấp cao ráo cùng giọng nói trầm ấm khiến người ta vừa nhìn đã thấy toát lên khí chất người trên. Được dịp rảnh rang sau kỳ thi ở trường tỉnh, cậu cả liền sai đám gia nhân dưới phố thu xếp hành lý, sửa soạn về quê thăm má.
“Tụi bây lề mề hoài, nhanh tay nhanh chân coi, kẻo trễ giờ cậu về quê!”
Giọng cậu cả dõng dạc, khiến cả đám hầu tá hoả, rối rít làm theo. Cậu còn dặn đem theo con nhỏ Huyền – đứa hầu gái theo hầu cậu lâu năm trên thành. Nó vốn lanh lẹ, giỏi xoay xở mấy việc lặt vặt, lại hiểu ý chủ nên mỗi lần về quê hay ra ngoài, cậu đều cho theo để tiện sai việc.
Về tới cổng nhà, vừa nghe tiếng xe ngựa dừng, đám người hầu dưới quê ùa ra đón rước, tay xách nách mang hành lý, người thì chạy đi báo cho bà chủ.
“Bẩm bà, cậu cả đã về tới rồi ạ!”
Bà Huỳnh – má của Hải – vừa nghe tin, vội bước ra, nụ cười rạng rỡ như hoa xoè giữa trưa hè:
“Trời đất, bữa nay mới thấy con về! Lâu lắm rồi nghen!”
“Con chào má.”
Cậu cả lễ phép chào rồi bước vô nhà. Mỗi bước chân đi qua sân gạch đỏ au lại gợi trong cậu chút ký ức mờ nhạt về tuổi thơ: tiếng gà gáy sáng, mùi khói bếp mỗi chiều, những ngày ngồi đợi má đi chợ về. Cảnh xưa còn đó, mà người giờ lớn rồi.
Vừa đi ngang qua sân, Hải chợt thấy mấy gương mặt lạ lẫm – chắc là đám người hầu mới được tuyển trong lúc cậu vắng mặt.
“Bọn bây kia, ra đây cho cậu coi mặt. Lỡ sau này có sai việc còn biết đường gọi.”
Ba đứa hầu líu ríu bước ra, nét mặt rụt rè như chim non mới rời tổ.
Đứa đầu là một con nhỏ trạc mười sáu, mười bảy, dáng người mảnh dẻ, mắt mày lanh lẹ:
“Dạ thưa cậu, con là Hân, chuyên lo việc trong bếp núc, dọn dẹp trong nhà, cậu cần chi thì cứ gọi con.”
Đứa kế tiếp là một thằng nhỏ trắng trẻo, tầm mười lăm tuổi, gương mặt sáng sủa, có nét thư sinh:
“Dạ bẩm cậu, con tên Đan, con hay làm dưới bếp phụ mấy việc lặt vặt.”
Cuối cùng là một đứa trông có phần ngổ ngáo, da rám nắng, dáng người chắc nịch, ánh mắt không hề lảng tránh khi nhìn thẳng vào cậu cả:
“Dạ, con là Thời, chuyên lo củi lửa với vườn tược cho bà lớn.”
Cậu cả đưa mắt nhìn từng đứa một lượt, đoạn dừng lại ở Thời. Gương mặt nghiêm nghị chẳng biểu lộ gì rõ ràng, nhưng giọng nói thì lạnh lùng, dứt khoát:
“Từ rày về sau, mỗi lần cậu về quê, mày theo hầu riêng cho cậu.”
Không ai hiểu vì sao cậu lại chọn. Nhưng thật ra cậu chỉ thấy nó khỏe, rắn rỏi, ánh mắt thì sáng – trông là biết đứa siêng, làm được việc, ít sinh chuyện. Quê nhà đâu thiếu người, nhưng thiếu nhất là người làm không lười, không thưa bẩm.
Thời mắt ngạc nhiên, không hiểu cớ sao cậu cả lại chọn mình. Bàn tay cầm nón hơi siết lại, tim đập thình thịch. Chưa kịp hỏi han gì, cậu đã quay lưng đi thẳng về phòng riêng, để lại ba đứa hầu đứng ngẩn tò te.
Đan khều nhẹ tay Thời, cười:
“Chà, sướng nghen anh! Coi bộ được cậu cả để ý rồi đó!”
Thời khá ngơ ngác rồi nhìn Đan:
“Chắc không đc đâu,lát cậu hai về,kiểu gì cậu cũng thưa lại cậu cả thôi,tao hầu riêng cho cậu hai đó giờ mà!”