Trong gian phòng trà lát gỗ lim đỏ au, ánh nắng ban trưa rọi xiên qua lớp cửa sổ khảm họa tiết, chiếu lên mặt bàn nơi đặt ấm Bạch Cúc mới rót. Hương trà quyện với mùi gỗ trầm, phảng phất hương xưa. Cô Thiên ngồi ở giữa, áo gấm màu khói tro, tay khẽ xoay chén trà trong tay, ánh mắt sắc bén không rời khỏi câu chuyện trước mặt. Cậu Hải ngồi bên trái, lưng thẳng, dáng trầm tĩnh; còn đối diện là cậu Lâm – phu quân của cô – lúc nào cũng kín kẽ, từ tốn, từng lời nói đều đo lường kỹ lưỡng.
Cả ba người, mỗi người một thế lực. Gộp lại, gần ba phần tư xưởng nghiệp trong vùng đều nằm trong tay họ. Mạch kinh tế của cả khu vực, chỉ cần ba người này đổi giọng, gió đã xoay chiều.
Cuộc đàm đạo đang đến đoạn gay gắt – chuyện chia lại quyền lợi ở khu xưởng gốm ven sông – thì bất chợt bên ngoài vọng vào tiếng choảng!, rồi tiếp là tiếng loảng xoảng chát chúa của đồ sành vỡ vụn.
Cô Thiên khẽ chau mày, đặt chén trà xuống, giọng nhẹ như tơ nhưng rõ ràng:
“Cậu Hải, phu quân, mời hai người cứ tiếp tục. Thiếp ra xem có chuyện gì.”
Chưa đầy mấy bước, cô đã ra tới hành lang. Trước mắt là một cảnh tượng khiến đôi mắt luôn điềm tĩnh của cô cũng sa sầm lại.
Thằng bé Đan – đứa hầu mới mười một tuổi, được cậu cả cho về phụ việc – đang nằm sõng soài dưới đất. Bên cạnh nó, một chiếc bình trà vỡ tan, mảnh sứ văng tứ tán. Đan hoảng hốt bò dậy, hai tay run rẩy cúi xuống nhặt từng mảnh vỡ, lòng bàn tay nhỏ đã rớm máu.
Con Huyền – con hầu mới được nhận, miệng lanh chanh, bụng thì hiểm – đứng chống nạnh, hất hàm hằn học:
“Mày đui à? Tránh không kịp một bước mà làm đổ cả bình trà!?”
Chưa kịp hoàn hồn, Đan đã bị con Hân – con hầu lâu năm, giỏi nịnh trên, đè dưới – bước tới, giả vờ vô tình mà cố ý giẫm thẳng lên tay nó. Một mảnh sứ sắc lẹm cắm sâu vào da thịt non nớt. Máu ứa ra đỏ tươi.
Đan nghiến răng chịu đau, không rên một tiếng, tiếp tục cúi nhặt, như thể nếu mình đứng thẳng dậy thì tội sẽ nặng hơn.
Hai đứa kia liếc nhau cười khẩy. Huyền phẩy áo, hằm hằm nói:
“Cái đồ vô dụng! Để xem mày ăn nói sao với mấy cậu trong phòng trà!”
Nhưng chưa kịp xoay gót thì cả hai khựng lại. Trước mặt, như từ hư không hiện ra, là bóng dáng cô Thiên. Gió ngoài hành lang lướt qua, áo dài của cô khẽ động, ánh mắt thì lạnh buốt như sương đêm tháng Chạp.
Giọng cô vang lên, trầm mà sắc:
“Chúng mày múa đủ chưa?”
Huyền và Hân đứng chôn chân. Gương mặt cả hai tái nhợt. Hân lắp bắp:
“C-cô... cô Thiên... con... con...”
Cô Thiên bước tới, ánh mắt quét qua như lưỡi dao mỏng:
“Mày tưởng nhà này vắng chủ nên được quyền giẫm người như giẫm rác à?”
Huyền lập tức quỳ xuống, đầu cụng xuống nền gạch hoa:
“Cô Thiên! Mong cô tha lỗi... con... con không dám nữa...”
Tiếng xôn xao kéo theo bước chân cậu Hải và cậu Lâm từ trong bước ra. Cậu Lâm chỉ cần liếc ánh mắt vợ đã biết có chuyện chẳng lành. Còn cậu Hải, thấy thằng Đan quỳ gập người, máu từ tay nó nhỏ xuống từng giọt trên nền đá, không khỏi sầm mặt.
Cậu cất giọng dứt khoát:
“Đan, đứng dậy. Vào trong rửa tay, lấy thuốc cầm máu. Đợi cậu lên.”
Thằng bé gật đầu lia lịa, vội ôm lấy tay mình rồi lùi nhanh về phía phòng trong.
Cậu Lâm nhìn hai con hầu đang quỳ sụp, lạnh lùng hỏi:
“Giờ, chúng mày định nói gì?”
Huyền khóc thét:
“Cậu... xin cậu tha cho con... con chỉ... chỉ lỡ tay...”
Cô Thiên không nhìn chúng, quay sang phu quân mình:
“Phu quân, gọi người đi. Ngự y phải đến ngay. Đan còn nhỏ, nhiễm trùng tay thì hỏng hết tương lai.”
Rồi nhìn sang cậu Hải:
“Cậu lên với nó đi. Để chuyện này lại cho tôi.”
Cậu Hải gật đầu, bước đi không nói thêm một lời.
Khi chỉ còn cô Thiên và hai đứa hầu đang run lẩy bẩy, cô đưa mắt nhìn xuống chúng, giọng sắc lạnh:
“Bọn bây dám hành hạ người yếu thế, lại còn toan vu oan hãm hại. Tưởng ở nhà họ Huỳnh thì không ai dám trị à?”
Hân òa khóc, đập đầu lia lịa:
“Cô ơi! Con là phận đàn bà... cô thương tình mà tha cho con... con lỡ dại...”
Cô Thiên nhếch môi cười khẩy:
“Phận đàn bà? Đến nước này còn biết dùng cái đó làm khiên che thân sao?”
Cô bước một bước tới gần, giọng càng lạnh hơn:
“Với ta, đàn bà hay đàn ông cũng vậy. Làm người, thì phải biết giữ mặt mũi. Không biết, thì dù là ai, ta cũng không tha.”
Cô phất tay:
“Bây đâu, lôi chúng nó ra sân. Mỗi đứa tám mươi roi. Không nhẹ tay.”
Tiếng khóc lóc van xin vang rền cả khuôn viên, nhưng ánh mắt cô Thiên không đổi. Gương mặt cô lúc này cứng như đá tạc, đôi mắt chẳng gợn chút xót thương. Cả sân lặng ngắt như tờ, chỉ còn tiếng dép của gia nhân lạo xạo kéo người đi.
May cho hai đứa, là hầu nhà Huỳnh. Nếu là người dưới quyền cô Thiên từ đầu, thì giờ chắc đã trôi lềnh bềnh trong hồ cá sau phủ từ khuya hôm trước rồi…