“Nay cô Thiên với cậu Lâm qua mần công việc, mày bảo đám gia đinh chuẩn bị trà tiếp đón cho chu tất.”

Cậu Hải vừa dặn, ánh mắt vẫn dán vào sổ ghi chép của xưởng, giọng nói trầm ấm nhưng rõ ràng, đủ khiến người nghe thấy nghiêm mà không nặng.

“Dạ, em biết rồi ạ.”

Đan cúi đầu, hai tay siết nhẹ tà áo, rồi nhanh chân lui ra. Lòng nó khẽ xao động – không chỉ vì trách nhiệm, mà còn bởi hôm nay là ngày nó mong đợi. Lâu lắm rồi mới lại được gặp cô Thiên và cậu Lâm – hai người mà trong lòng nó, không chỉ là chủ lớn mà là ân nhân, là người thân.

 

Ngoài cổng lớn, tiếng vó ngựa khẽ lộc cộc vọng lại như báo hiệu sự xuất hiện của một thứ trật tự không lời. Cỗ xe mui cao màu trầm dừng lại trước cổng. Gia đinh trực phiên liền chạy ra mở rộng cánh cổng sắt, cúi đầu cung kính.

Lục Vũ Thiên – cô cả nhà họ Lục – bước xuống đầu tiên. Tà áo dài màu lam thẫm thêu hình chim loan lượn trong vầng nguyệt, ánh nắng sớm chiếu vào từng đường chỉ gấm, khiến bóng dáng cô như vừa từ tranh bước ra. Dù là nữ nhi, nhưng phong thái cô sánh ngang bậc quân tử, ánh mắt tinh tường, dáng đứng đoan chính, từng bước đều vững chãi.

Theo sau là Trần Quốc Lâm – cậu cả nhà họ Trần, người ta vẫn gọi là “trượng phu thờ vợ” với vẻ kính phục. Cậu Lâm trầm mặc nhưng không nhu nhược, đứng phía sau vợ như chiếc bóng lặng thầm. Trong cái thế gia quyền quý này, cô là núi, cậu là nước – một người không lay động, một người nguyện lặng lẽ chảy theo.

Vừa bước vào sân, cô Thiên đảo mắt một vòng, môi nhếch nhẹ một nụ cười hài lòng:

“Xưởng sạch sẽ, nhà cửa ngay ngắn. Khá.”

Đan lúc này đã đứng chờ nơi bậc cửa, cúi mình chào:

“Em kính mời cô cậu vào trong ạ.”

Vừa trông thấy nó, cậu Lâm liền bước tới, gương mặt vốn nghiêm liền mềm lại như thể gặp người thân lâu ngày:

“Đan, lâu rồi mới thấy em. Dạo này cậu Hải có nạt nộ gì em không đấy?”

Giọng cậu Lâm vừa đùa vừa thật, khiến Đan bật cười ngại ngùng:

“Dạ không ạ, cậu thương em lắm. Có bao giờ nạt đâu…”

Cô Thiên lúc ấy cũng cười khẽ, ánh mắt mang theo vẻ thích thú thường thấy khi trêu người khác:

“Lâu không gặp mà thấy em có da có thịt hơn rồi đấy. Cậu Hải chăm em khéo quá đa!”

Nói đoạn, cô đưa mắt sang nhìn Hải – cái nhìn như muốn hỏi, như biết nhiều hơn điều miệng cô nói.

Cậu Hải chỉ cười nhạt, tay xếp lại ống tay áo, không đáp, nhưng khoé môi khẽ cong, ánh mắt lại không giấu được vẻ nuông chiều khi liếc sang đứa hầu nhỏ đang ngượng chín cả mặt.

Cậu Lâm nhìn Đan một lúc, ánh mắt dịu lại như anh trai nhìn đứa em lâu năm không gặp:

“Lần nào qua cũng thấy em lớn hơn một chút, người thì vẫn thật thà. Mắt vẫn trong lắm, chưa bị bụi đời làm đục đâu hả?”

Đan cười mà mắt rưng rưng, lòng dâng đầy cảm kích.

“Dạ… nhờ cậu cô… và cả cậu Hải cưu mang, cho em chỗ ở chốn làm, em mới được yên ổn như vậy. Em không quên ơn đâu ạ…”

Cô Thiên bước lại, đặt nhẹ tay lên vai Đan, dịu giọng nhưng không mất đi uy nghi:

“Người ta có thân phận thấp, chứ không ai có lòng thấp. Mày cứ sống tử tế, rồi ông trời không phụ lòng người đâu.”

Đan khẽ cúi đầu, mắt cay xè. Bao năm nay, nó cam phận ở dưới, chỉ biết sống thật lòng, mà hôm nay nghe những lời này từ cô cả, nó thấy đời mình chưa từng uổng.

“Bẩm, tiệc trà đã dọn xong nơi nhà chính.” – tiếng gia nhân vang lên từ trong.

“Đi thôi,” – cô Thiên nói, rồi cùng cậu Lâm rảo bước vào nhà. Cậu Hải bước sau cùng, nhưng mắt vẫn còn ngoái lại nhìn Đan – đứa nhỏ vẫn đang lóng ngóng siết chặt vạt áo, gương mặt đỏ bừng, nhưng khoé môi cười khẽ.

Cậu chỉ lắc đầu, khẽ thở ra một tiếng, như thể đang giấu một điều gì đó giữa lồng ngực – một điều chưa tiện nói ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play