Huỳnh Hữu Long – cậu hai trong nhà, đang lúi húi làm việc ngoài ngõ thì nghe tin cậu cả vừa mới về. Vừa hay tin, cậu liền bỏ dở việc, lon ton chạy một mạch về nhà để gặp anh.
“Anh mới về!” – Cậu hai nói vọng vào trong nhà, giọng hồ hởi. Nhưng chẳng nghe cậu cả hồi đáp, chắc là anh vào trong nghỉ rồi.
Cậu hai chạy vô nhà kiếm anh, vừa bước tới thì thằng Thời níu vội lấy góc áo cậu.
“Cậu hai... cậu nói đỡ với cậu cả chuyện này được không ạ?”
“Có chuyện chi mà rối lên vậy?”
“Nãy cậu cả có biểu con làm hầu riêng cho cậu, mà con đang là hầu riêng của cậu rồi... Cậu giúp con với!”
“Được rồi, lát tao nói. Giờ buông ra, để tao vô kiếm anh.”
“Dạ...”
Cậu hai xưa nay tính tình nghịch ngợm, hơi ngổ ngáo, nhưng lúc phạt thì cũng chẳng vừa. Không biết cậu cả có nghiêm bằng không. Cậu hai chạy một hơi vô tới phòng cậu cả, lớn tiếng gọi:
“Anh cả mới về!”
Cậu cả đang nằm nghỉ trong phòng, giọng uể oải, có vẻ khó chịu vì bị quấy rầy: “Ừ.”
“Nãy anh kêu thằng Thời hầu riêng cho anh, phải không?”
“Rồi sao?”
“Anh chọn người khác đi, nó là hầu riêng của em rồi!”
“Ừ. Ra ngoài đi, để tao nghỉ.”
Cậu hai nghe thế là biết ý, vội vàng rút lẹ ra ngoài. Cậu thừa biết tính cậu cả – nghiêm lắm, khó tính, đã phạt là không nhẹ tay.
Tới chiều, cậu cả bước ra khỏi phòng, sai người gọi thằng Đan lại để dặn việc.
“Cậu cho gọi con ạ?” – Thằng Đan lễ phép.
“Ừ. Thằng Thời giờ hầu cho thằng Long rồi. Từ giờ, mày hầu riêng cho cậu.”
“Dạ...?”
Thằng Đan tròn mắt ngạc nhiên. Nó có ngờ đâu lại được chọn làm hầu riêng, mà cái gì nó cũng chưa quen, chưa rành.
“Có chi bất mãn à?”
“Dạ không, thưa cậu.”
Cậu cả nghe thế thì gật đầu, đoạn đứng dậy, bảo nó chuẩn bị thau nước đem vô phòng để lau người sơ qua. Nó nghe lệnh, hấp tấp đi làm ngay.
Lát sau, nó mang thau nước vô phòng. Cậu cả cởi áo, ngồi xuống để nó lau người. Đang lau, cậu hỏi:
“Mày bao nhiêu tuổi rồi?”
“Con... mười bảy tuổi, thưa cậu.”
Cậu cả nhíu mày. Người nhỏ con vậy mà mười bảy? Cậu thầm nghĩ chắc tại nhà nghèo, ăn uống kham khổ nên chậm lớn.
Cậu lại hỏi tiếp:
“Tên đầy đủ của mày là chi?”
“Con... con không có tên. Bà chủ đặt cho con cái tên Đan thôi ạ.”
“Sao lại không có tên?”
“Dạ... tại con không có cha mẹ... nên không ai đặt tên cho con... con cũng không biết tên thật mình là gì...”
Giọng nó chùng xuống, buồn hiu. Cậu cả nghe vậy thì thấy áy náy, biết mình lỡ hỏi trúng chỗ đau của nó.
“Hỏi chuyện không phải, cậu xin lỗi mày.”
“Dạ...?”
Nó đang cúi đầu, nghe vậy bất giác ngẩng lên, ánh mắt ngỡ ngàng. Từ bé tới giờ, có ai xin lỗi nó đâu. Chủ thì thường mắng, có khi đánh đập. Lần đầu tiên nó nghe có người xin lỗi mình... lại là cậu cả.
“Cần cậu nhắc lại lần nữa mày mới tin à?”
Nó lắc đầu quầy quậy, rối rít.
Nó không ngờ cậu cả khác với cậu hai – không quát tháo, không vung tay, mà lại dịu dàng, ôn tồn đến lạ. Lòng nó cảm thấy được an ủi phần nào.
________
Sợ diễn biến tình cảm quá nhanh mọi người đọc không hay,mong mọi người góp ý nhẹ 🥹