Hôm sau, cậu cả ra vườn thì thấy vài đứa gia đinh đứng dưới gốc cây, bên cạnh là thằng Đan đang đứng cách chừng hai ba mét. Cậu nhìn lên cây, thấy thằng Thời đang trèo hái trộm quả trong vườn.
“Bây mần cái chi vậy!?” – cậu cả lớn tiếng quát, khiến thằng Thời cùng lũ trẻ con giật mình. Thằng Đan quay ra nhìn cậu, vẻ mặt rụt rè sợ hãi.
“Bây vào sân trong ngay cho tao!” – cậu cả quát, lũ nhỏ cúi đầu líu ríu đi vào.
“Thằng Đan, lấy cái roi cho tao rồi vào trong kia luôn!” – cậu sai, giọng không chút nhân nhượng.
Trong sân, lũ gia đinh quỳ rạp dưới đất, mặt tái mét. Cậu cả đứng chống nạnh, giọng lạnh như băng:
“Lũ chúng bây biết mình tội gì chưa?”
“D-dạ… bọn con phạm tội vặt trộm quả ạ…” – chúng nó run rẩy thú tội, không ngờ cậu cả lại dữ như vậy. Bình thường cậu hai chỉ nạt nộ rồi cho qua, chứ không ai bị phạt thật.
“Tội vặt trộm quả của chủ phạt 20 roi!” – cậu gằn giọng. “Thằng nào bày đầu?”
Cả đám cúi gằm mặt, không đứa nào dám nói. Thằng Thời thường bảo vệ chúng nó, làm sao dám chỉ ra? Cậu cả liếc qua một lượt, rồi vụt roi xuống đất, cái “vút” vang lên khiến cả lũ rùng mình.
“Khai nhanh không tao lôi cả lũ ra đình!”
Cuối cùng, chúng nó đành chỉ thằng Thời. Thằng Thời ngơ ngác, mắt mở to, không tin nổi bọn em lại khai đại ca mình. Có phúc cùng hưởng, có họa anh chịu – sao lại phản bội nhau?
Cậu cả bước tới, giọng đều đều nhưng sắc lạnh:
“Ngoài thằng này, còn thằng nào tham gia?”
Một lúc lâu sau, thằng Cu Lực – nhỏ nhất – run run giơ tay:
“Dạ… dạ còn con…”
“Ừ. Tốt. Thật thà còn hơn lì lợm.” – cậu lạnh lùng đáp, rồi quay sang thằng Thời – “Mày là anh tụi nó mà mày làm gương vậy hả? Ăn trộm quả là chuyện nhỏ, nhưng xúi tụi nhỏ làm theo, tội nặng gấp đôi!”
Nói rồi, cậu giơ roi, quất mạnh lên lưng thằng Thời. Một roi, hai roi… đến roi thứ mười, lưng nó rớm máu mà không kêu một tiếng. Đám nhỏ bị mỗi đứa năm roi, vừa đau vừa sợ, chỉ biết khóc rấm rứt.
Xong xuôi, cậu cả ném roi xuống đất, quay lưng bỏ đi. Trong sân chỉ còn lại bọn nhỏ nằm rạp, thân thể đau rát, nước mắt rơi chan hòa. Riêng thằng Thời vẫn lặng im, hai tay siết chặt, mắt nhìn theo bóng cậu cả khuất dần. Trong đáy mắt nó, ngoài nỗi đau… còn có điều gì đó đang âm ỉ cháy lên.
Một lúc sau, thằng Thời chợt nhớ ra – thằng Đan. Nãy giờ nó bị ăn đòn oan, chẳng làm gì mà cũng chịu roi. Nó quay sang hỏi nhỏ:
“Ê… mày có sao không?”
Thằng Đan xua tay: “Không sao… em chịu được.”
Chưa kịp nói gì thêm thì cậu cả từ trong nhà gọi lớn:
“Thằng Đan! Vô đây!”
Thằng Thời nhìn theo mà bất lực. Nó thở dài, đứng dậy đi thoa dầu cho mấy đứa khác rồi tiếp tục mần việc.
Thằng Đan rón rén đi vào phòng cậu. Cậu cả ngồi sau bàn, ánh mắt trầm tĩnh nhìn nó bước vào. Nó lễ phép đứng thẳng, tay chắp lại:
“Cậu gọi con.”
Cậu không đáp ngay, chỉ khoát tay ra hiệu. Khi thằng Đan bước tới gần, bất ngờ cậu nắm lấy tay nó, kéo xuống ngồi bên mép sập. Thằng Đan hoảng hốt, chưa kịp hiểu chuyện gì thì cậu cả đã nói:
“Ngồi nghỉ ở đây. Đừng ra ngoài vội.”
Nó bối rối: “Dạ… con còn phải ra phụ…”
“Không cần. Bọn kia làm được. Mày cứ ngồi đó.”
Cậu cả đứng dậy, đi tới tủ lấy một lọ thuốc, rồi quay lại ngồi xuống bên cạnh. Không nói thêm lời nào, cậu mở nắp, nhẹ nhàng xoa thuốc lên những vết roi hằn trên lưng thằng Đan. Động tác tuy dứt khoát nhưng không đau, ngược lại còn khiến thằng nhỏ thấy dịu đi phần nào.
“Mày không có tội. Tao biết. Nhưng lúc đó tao phải làm vậy để giữ kỷ luật. Mày hiểu chứ?”
Thằng Đan khẽ gật đầu, giọng lí nhí:
“Dạ… con hiểu…”
“Tốt. Ngồi nghỉ một lát rồi hãy ra. Ở đây cho mát. Gió ngoài kia nắng gắt dễ nhiễm lạnh.”
Cậu đứng dậy, rót cho nó chén nước rồi quay lại bàn, tiếp tục làm việc như không có chuyện gì xảy ra. Trong gian phòng yên ắng, chỉ còn tiếng giấy bút xào xạc và tiếng gió nhẹ lùa qua khe cửa. Thằng Đan ngồi im, hai tay ôm chén nước uống hết rồi chẳng hiểu sao nó cứ thế thiu thiu ngủ.