Mỗi trường học đều có một nơi bị đồn là “cấm vào”. Ở trường tôi, đó là tầng thượng của dãy nhà A – bị khoá suốt từ khi một học sinh ngã xuống vì… trượt dép lúc trèo lên selfie. Từ đó, ban giám hiệu lắp camera, dựng biển “Khu vực nguy hiểm – không phận sự miễn vào”.
Nhưng rồi, có chuyện lạ. Học sinh lớp 11B3 đồn nhau thấy một con mèo trắng cứ xuất hiện ở cầu thang lên tầng thượng. Con mèo ấy không kêu, không sợ người. Mắt trái màu xanh, mắt phải màu vàng. Nhìn lâu có cảm giác… như ai đó đang nhìn lại bạn.
Tôi nghe chuyện, ngay lập tức nghĩ: mèo hai màu mắt là điềm tâm linh. Kiếp trước tôi từng có linh thú hình mèo – tên gọi Linh Miêu, chuyên giữ cửa linh giới.
Chiều thứ Bảy, tôi quyết định lẻn lên tầng thượng. Dắt theo Hồng – vì bạn thân phải có mặt lúc làm chuyện ngu ngốc. Tôi mang theo chuông cổ nhỏ, bột rắc lộ khí âm và một túi snack… để dụ mèo.
Cửa tầng thượng khép hờ. Gió thổi nhè nhẹ. Trên nền xi măng cũ, con mèo trắng đang ngồi. Nó nhìn tôi bằng hai con mắt bất đối xứng, miệng khẽ kêu “meo” nhưng không phát ra âm thanh nào cả.
Tôi quỳ xuống, thả chuông ra trước. Mèo không bỏ chạy, mà tiến tới… đi một vòng quanh tôi. Đúng ba vòng, rồi dừng lại, nhìn thẳng vào mắt trái tôi.
Bỗng, một cơn choáng nhẹ ập tới. Trong tích tắc, tôi thấy tầng thượng biến thành một không gian xám xịt, đầy sương mù. Có bóng người đứng lặng. Là một nam sinh, mặc đồng phục cũ, áo dính bụi sơn.
– Em là… người ngã từ đây?
Bóng người gật đầu. Không nói gì. Chỉ đưa tay lên, như muốn… chỉ xuống phía dưới.
Tôi mở mắt. Mèo trắng vẫn ngồi yên. Tôi bế nó lên, đi dọc tầng thượng. Đến một chỗ tường lở, có dấu vết cũ – như bị vỡ.
Tôi nhắm mắt, đặt tay lên tường: – Nếu em còn điều gì muốn nói, thì hãy nói bây giờ.
Một dòng chữ hiện lên mờ ảo, chỉ tôi thấy: “Không phải tai nạn. Em bị đẩy.”
Tôi sững người.
Tối đó, tôi viết thư nặc danh, kèm ảnh tường nứt, gửi lên ban giám hiệu. Một cuộc điều tra âm thầm bắt đầu. Sau một tháng, có học sinh khoá cũ bị mời lên làm việc.
Con mèo trắng biến mất khỏi cầu thang. Nhưng vài tuần sau, tôi thấy nó nằm ngủ trong thư viện – nơi bình yên nhất trường.
Tôi cúi đầu chào nó. Nó nháy mắt trái – mắt âm dương.
Có những linh hồn không nói được bằng lời, nhưng công lý – nếu ai đó chịu lắng nghe – sẽ luôn có cách trở về.