Tôi tên là Minh Nghi, học lớp 10A4, Trường THPT Hướng Dương, thành phố Hồ Chí Minh. Mọi người gọi tôi là con mọt sách, ngoại trừ... những người đã chết. Vì trong mắt họ, tôi là "Đứa Bé Âm Dương", "Người Thấy Được Bên Kia", hay theo cách ma trong máy lạnh nhà tôi gọi – "Cô chủ cắt duyên âm bằng kéo học sinh".

Tôi có một đôi mắt kỳ lạ. Mắt trái nhìn được thế giới người âm, mắt phải thì vẫn thấy bình thường – nghĩa là nếu có ma đứng kế bên giáo viên thì tôi vừa phải làm bài kiểm tra, vừa giả vờ không nhìn thấy cái vong đang cầm bảng lớp... ngược.

Vấn đề không chỉ dừng ở đó. Tôi còn có trí nhớ từ kiếp trước. Một kiếp mà theo như những gì tôi nhớ rõ từng chi tiết – tôi là Phong Chủ của một môn phái trừ tà cổ xưa tên là "Thiên Tỏa Linh Tông". Nghe oách lắm. Nhưng giờ đây, thay vì cầm pháp khí chém tà, tôi cầm máy tính Casio và ngồi vật vã với phương trình bậc hai.

Tối hôm đó, trời nóng như lò bánh mì. Tôi bật máy lạnh lên, ngã người ra giường, tay ôm cuốn vở toán như thể ôm hy vọng. Bài kiểm tra hình học không gian ngày mai đang dọa dẫm tương lai học sinh giỏi của tôi.

Khi tôi vừa lim dim thì nghe tiếng rên rỉ khẽ khàng:

– Cô bé ơi… Cứu tui với… Tui bị kẹt từ tháng 3 rồi…

Tôi mở mắt. Mắt phải thấy trần nhà, mắt trái thì thấy một ông chú hồn ma đang thò đầu ra khỏi khe gió của máy lạnh. Ông ta mặc sơ mi sọc, tóc bết mồ hôi, tay cầm quạt giấy. Hồn vất vưởng theo từng cơn gió, trông như mớ rau héo.

Tôi thở dài: – Chú tên gì?

– Tui là Hùng, nhân viên marketing. Chết vì sốc nhiệt khi máy lạnh văn phòng bị hư. Tui bám vào cái máy lạnh nhà cô để tránh tan biến. Nhưng giờ ngột ngạt quá…

Tôi nhăn mặt: – Vậy sao không đi đầu thai?

– Chưa có người hướng dẫn. Với lại… tui nghi có người yểm bùa giữ hồn tui lại. Mấy nay còn mơ thấy Excel đuổi theo tui!

Tôi nhổm dậy, lục hộp gỗ dưới gầm giường. Đây là nơi tôi cất những vật dụng trừ tà còn giữ từ kiếp trước – một nhánh ngải khô, chuỗi hạt gỗ long não, và đặc biệt… kéo học sinh. Tôi gọi nó là “Tịnh Cắt Kéo”. Cũng là cây kéo tôi hay dùng để cắt giấy thi.

Tôi đứng lên, chỉ cây kéo vào máy lạnh: – Hồn oan, không tan, ở lì trong phòng, gây điều bất tiện! Theo lệnh Phong Chủ, cắt dây duyên dương – dương rã, âm tiêu!

Cái máy lạnh xịt một làn khói, rồi… ngưng hoạt động. Chú Hùng văng ra khỏi khe gió, lơ lửng giữa không trung: – Á… mà khoan! Tôi còn chưa gửi đơn xin nghỉ phép…

Tôi vẫy tay: – Thư giãn đi chú. Phép âm không cần xác nhận của sếp.

Một luồng sáng xanh nhạt cuốn chú đi. Phòng trở nên mát dịu lạ thường. Tôi ngồi xuống, chép lại công thức hình học, và cười:

“Có những ngày, ma còn biết điều hơn cả bài kiểm tra.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play