Sáng thứ Hai. Trường Hướng Dương như một tổ ong vỡ tổ. Học sinh chen nhau vào cổng, miệng nhai bánh mì, mắt dán vào điện thoại, tay lướt học bạ điện tử kiểm tra điểm toán mới cập nhật.

Tôi lọt thỏm trong dòng người, ôm hộp cơm mẹ chuẩn bị. Trong hộp là trứng chiên, canh bí, và một bức thư gấp ba góc: “Nhớ ăn hết, đừng để ma ăn giùm – Mẹ.”

Mẹ tôi có khiếu hài hước rất… đúng kiểu người sống với con gái có mắt âm dương.

Trường tôi có bốn tầng, lớp tôi ở tầng ba. Thay vì đi cầu thang bộ như người thường, tôi hay dùng thang máy nhân viên – một đặc quyền nho nhỏ vì tôi từng giúp thầy hiệu phó tìm được… con mèo bị lạc trong phòng hồ sơ.

Thang máy sáng nay có gì đó lạ. Khi tôi bước vào, đèn chớp nháy nhẹ, rồi im bặt. Chỉ có tôi và một… người đàn ông đứng quay lưng, mặc vest, tay cầm túi hồ sơ.

Mắt trái tôi lập tức mờ nhẹ. Có linh khí. Tôi gật gù. Ma hành chính.

Tôi nói trước: – Chú muốn nói gì thì nói lẹ nha. Con lên lớp trễ rồi.

Người đàn ông quay lại, khuôn mặt hiện rõ – không mắt, không mũi, chỉ có cái miệng rộng đến mang tai: – Tôi bị... kẹt từ năm 2015. Lúc đó lên họp phụ huynh… rồi thang máy kẹt. Mọi người quên tôi luôn. Tôi chết trong này… vì đói.

Tôi thở dài: – Mà chú là ai? Con không thấy bảng tên.

– Tôi là bố bạn Nam lớp 12A1 niên khóa cũ. Hồi đó mang cơm đến cho nó, ai ngờ…

Tôi nhìn hộp cơm trong tay, do dự. Nhưng nhớ lời mẹ: “Đừng để ma ăn giùm.” Tôi rút trong balô ra… bánh mì bơ đậu phụng dự phòng.

– Nè, ăn tạm. Nhưng nhớ siêu thoát cho lẹ.

Chú ma cầm lấy, ngấu nghiến như ăn buffet. Xong, chú rơm rớm nước mắt (ý là khóc bằng khói mờ): – Cảm ơn con. Món cuối cùng tôi ăn cũng là bơ đậu phụng… Con đúng là thiên sứ!

Tôi bấm nút tầng ba. Thang máy lại chớp một cái, rồi chạy êm ru. Khi mở ra, chỉ còn mình tôi và… tờ hóa đơn điện nước tháng 3 năm 2015 rơi dưới chân.

Tôi bước ra, thì thầm: – Đúng là thành phố này, ma còn đi họp phụ huynh…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play