Tiết Văn sáng thứ Ba. Trời mưa lâm râm, mùi giấy ướt và áo mưa nilon lan khắp lớp. Cô Hương – giáo viên Văn kiêm chủ nhiệm – bước vào lớp với gương mặt nghiêm, tay ôm xấp bài kiểm tra.

– Có bài làm rất tốt. Có bài… cần xem lại mình đang học lớp mấy, cô nói, giọng đều đều.

Cả lớp nín thở. Tôi thì không quan tâm đến điểm. Mắt trái đang bận… quan sát cái bóng đi phía sau cô.

Không phải bóng đổ. Mà là bóng… có chân, có tay, và đang lướt sát gót cô, tay cầm quạt nan, miệng lẩm bẩm thơ Lục Vân Tiên.

Tôi nhíu mày. Một hồn văn nhân? Sao lại bám theo cô giáo tôi?

Khi cô Hương phát bài đến bàn tôi, tôi hỏi nhỏ:
– Cô có thấy hơi mệt mỏi, hay hay… ngứa gáy không?

Cô dừng lại nhìn tôi:
– Em đang chọc ghẹo cô phải không Minh Nghi?

– Dạ… không. Em chỉ thấy… hình như có người đang đi sau cô.

Cô Hương cười khẩy:
– Vậy để cô đi trước, em theo sau làm kiểm tra lại 1 tiết nha?

Tôi lập tức im lặng.

Tối hôm đó, tôi mang bài làm về nhà, kèm theo một sự tò mò lớn. Hồn ma kia là ai mà cứ bám lấy cô Hương không rời?

Tôi mở sách, dò những câu thơ mà hồn ma lẩm bẩm. “Giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha…”

– Ồ, Lục Vân Tiên thật kìa.

Tôi lấy gương âm dương ra soi (loại gương tôi cất trong hộp phấn), gọi thử:
– Này, vị văn nhân kia, ra nói chuyện chút?

Một làn khói tím hiện ra. Một ông cụ mặc áo dài, đầu đội khăn đóng, râu dài đến rốn. Ông cúi chào tôi:

– Cô nương. Ta là Văn Sinh, từng sống vào đầu thế kỷ XX. Nay đi lạc vào lớp học của các người, thấy cô giáo cô giảng văn… mà lòng xúc động.

– Sao chú bám theo cô Hương?

– Vì… cô ấy đọc bài thơ ta viết lúc sống! Ta cảm động nên đi theo bảo vệ.

Tôi gật gù. Tình cảm của ma đôi khi còn tinh tế hơn người sống. Tôi cười:
– Nhưng chú làm cô ấy sợ. Cô ngủ không yên.

– Vậy… ta phải rời đi sao?

Tôi suy nghĩ, rồi đề nghị:
– Chú cứ vào thư viện trường. Ở đó có nhiều sách, nhiều thơ. Chú tha hồ đọc, khỏi theo cô nữa.

Ông cụ gật đầu cảm động, biến mất trong làn khói nhẹ. Sáng hôm sau, cô Hương bước vào lớp, vui vẻ khác lạ:
– Tối qua cô ngủ một mạch, mơ thấy mình được tặng một bài thơ. Hay lắm.

Tôi nhìn lên trần nhà, thì thầm:
– Văn nhân thời nay cũng nên học cách buông bỏ…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play