Ký túc xá học sinh nằm bên hông trường, ba tầng, mỗi tầng hai dãy phòng. Buổi tối nơi đây vắng lặng, đèn vàng nhấp nháy, hành lang dài như đường tàu bỏ hoang. Nhiều học sinh đồn đại về những bóng người đi ngang phòng vệ sinh lúc nửa đêm, nhưng ban giám hiệu chỉ cười: “Học trò hay tưởng tượng.”

Tôi đến ký túc vì Hồng, bạn thân tôi, gọi điện gấp: – Nghi ơi! Có ai đó… ăn trộm mà không cần mở cửa! Tụi tui mất hết tiền đóng học phí.

Tôi chạy sang, mang theo gương âm dương, vài bùa giấy tự vẽ, và… bánh bao nhân đậu. Phòng 203 đang tụ họp năm đứa, mặt tái mét.

– Cửa không hề mở. Ổ khóa vẫn y nguyên. Nhưng ví tiền và điện thoại tụi em thì... biến mất, Hồng run giọng.

Tôi nhìn quanh phòng. Mắt trái bắt đầu mờ nhẹ. Có khí âm còn lưu. Tôi khom xuống, nhúng đầu sát đất – một thói quen từ kiếp trước, gọi là “nghe gió đất”. Quả nhiên, có hơi lạnh luồn dưới sàn gạch.

Tôi hỏi: – Trong phòng có ai từng trộm đồ không?

Một bé năm dưới lí nhí: – Dạ, cách đây ba năm… có một bạn bị đuổi học vì lấy cắp tiền bạn cùng phòng rồi bỏ trốn…

Tôi gật gù: – Rồi. Mời bạn ấy ra nói chuyện.

Tôi đốt nhẹ một mẩu giấy thơm, vẽ phù chú bằng than bút chì lên gạch. Chỉ một lát sau, một bóng người nhợt nhạt hiện ra từ góc tường – dáng con trai, đầu đội nón, ôm cái cặp sách cũ.

– Tôi… tôi chỉ muốn lấy lại mấy đồng tôi từng bị ép trả. Người ta đổ oan cho tôi… rồi cả trường xua đuổi…

– Nhưng em đang trộm của những người không liên quan. Họ không nợ em, tôi nói.

Hồn ma im lặng. Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đầy tủi hờn: – Em muốn được hiểu, được lắng nghe, thì phải sống – à không, phải tồn tại – bằng chính nghĩa, không phải trả đũa.

Tôi đưa cho em một lá bùa trắng: – Đây là “Tịnh Nguyện Linh Ấn”. Nếu em chịu rời đi và nguyện lòng không oán trách, kiếp sau sẽ được sinh ra nơi tốt hơn.

Hồn ma lặng người. Rồi cúi đầu. Biến mất trong làn khói nhẹ, để lại trên nền gạch… một tờ 100 ngàn cũ kỹ.

Hồng cầm lên, ngạc nhiên: – Không lẽ…

Tôi mỉm cười: – Trả lại những gì không thuộc về mình, đôi khi là cách để mình thanh thản.

Từ hôm đó, không còn ai mất đồ nữa. Nhưng mỗi sáng, trước cửa phòng 203, luôn có một bó hoa dại ai đó đặt sẵn. Có lẽ, chính nghĩa – dù muộn – vẫn luôn có nơi để nảy mầm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play