Gần trường tôi có một quán cơm trưa nhỏ, nổi tiếng vì canh chua nấu bằng trái bần. Chủ quán tên Dì Tư – người dễ thương, hay cười và hay tặng thêm miếng cá nhỏ cho học sinh chăm học. Dạo gần đây, dì Tư than ế khách, nhưng kỳ lạ là bàn góc sát cửa sổ thì lúc nào cũng bị... chiếm.

Dì bảo: “Cứ tới 11 giờ là có người vô ngồi. Không thấy mặt, không nghe tiếng, nhưng cái ghế lúc nào cũng kéo ra sẵn.”

Tôi đi điều tra. Đúng 11 giờ trưa, tôi vào quán. Bàn góc trống trơn. Nhưng mắt trái tôi thấy một cô gái mặc áo dài trắng cũ, tóc dài che mặt, đang… ngồi im, hai tay ôm cặp.

– Chị đợi ai vậy? – tôi hỏi khẽ.

Cô gái ngước lên, ánh mắt mờ đục. Giọng nói vang trong đầu tôi: – Tao đợi một người từng hứa sẽ ăn trưa cùng tao... mãi mãi.

Lạnh sống lưng. Tôi hỏi: – Người đó là ai?

– Là người từng ngồi đây mỗi trưa… rồi chuyển trường mà không nói lời tạm biệt.

Tôi trầm ngâm. Một nỗi cô đơn hoá thành oán niệm. Tôi rút điện thoại, đăng lên nhóm trường cũ: “Ai từng ăn trưa với một nữ sinh lớp 12 năm 2018 tại quán dì Tư? Nếu có, xin hãy ghé lại một lần.”

Ba ngày sau, một anh sinh viên ghé quán, mang theo bó hoa nhỏ. Vừa thấy bàn, anh khựng lại. Rồi ngồi xuống, đặt hoa lên bàn: – Xin lỗi… tao quên. Hồi đó tao sợ mày thích tao, nên lảng đi. Nhưng mày là bạn tốt.

Cô gái đứng dậy, mỉm cười. Lần đầu tiên tôi thấy nụ cười từ một hồn ma. Cô cúi đầu, rồi tan biến trong nắng trưa.

Dì Tư hôm ấy bán hết sạch cơm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play