Bùi Chương thất thần chỉ trong khoảnh khắc, nhưng rất nhanh liền phục hồi tinh thần, nghiêng người, trường kiếm trong tay vung mạnh, kẻ phía sau lập tức máu tuôn như suối.

Còn ba tên còn lại đồng loạt vung đao lao tới, hắn buông rơi trường kiếm, ôm chặt lấy nữ tử trong lòng không chút do dự nhảy xuống sườn núi.

Hai người từ sườn núi lăn xuống phía dưới, trời đất đảo lộn. Hắn cảm giác được nàng cả người co rúm lại trong lòng mình, môi khẽ bật ra tiếng rên nhỏ yếu đau đớn.

Y phục của Bùi Chương bị nhánh cây móc rách nhiều chỗ, cổ và tay đều thêm vài vết máu, cổ tay hắn run đến lợi hại.

Bệnh cũ trước đây vốn chưa lành hẳn, hắn đã lâu không cầm kiếm, hôm nay vốn dĩ cũng không nên cố sức.

Trên đỉnh núi truyền xuống tiếng chém giết hỗn loạn, hẳn là thị vệ đã đến, Thôi thị giờ chẳng khác gì nỏ mạnh hết đà, đại thế đã định.

Lúc này Bùi Chương mới cúi đầu nhìn thiếu nữ bên cạnh mình.

Dưới ánh trăng như tuyết, sắc mặt nàng trắng bệch thảm đạm, áo váy nhuốm đầy máu tươi, hơi thở cực kỳ mong manh, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến.

Hắn bình tĩnh xem xét vết thương trên người Nguyễn Yểu, xé một mảnh vải ở góc váy nàng đã bị kiếm cắt rách để cầm máu.

Ngón tay hắn vòng qua thân thể mảnh mai yếu ớt của nàng, tay nàng nhỏ bé đến mức hắn có cảm giác chỉ dùng chút lực cũng đủ bẻ gãy. Mùi máu tanh nồng đậm như một tấm lưới vô hình, cùng làn da mềm mại của nàng đồng loạt bao phủ hắn, khiến lòng Bùi Chương dâng lên chút khó chịu.

Nếu không phải nàng dây dưa ở trong đình, lẽ ra trước khi biến cố xảy ra hắn đã sớm tới biệt uyển trên núi, nào đến mức phát sinh nhiều chuyện như thế này.

Vạn sự trên đời đều có nhân quả, với hắn mà nói, mỗi lần có ai muốn thân cận dụ dỗ hắn, đều như đang nhắc nhở hắn rằng, trong tay hắn nắm giữ quyền lực đủ khiến người ta đỏ mắt.

Tâm tư nàng cho rằng không ai thấu rõ, nhưng trong mắt Bùi Chương lại sớm rõ như ban ngày.

Cử tâm động niệm, đều là tội nghiệt, cuối cùng dẫn lửa thiêu thân, tự hại chính mình.

Chỉ là hắn không hiểu, nàng đến cùng đang muốn gì, mà ngay cả tính mạng bản thân cũng không tiếc.

Nguyễn Yểu vẫn cuộn tròn trong lòng hắn, đầu ngón tay nắm chặt góc áo hắn không buông, hàng mi tinh tế run run, gương mặt trắng nõn tràn đầy đau đớn.

Trong mắt Bùi Chương cuối cùng hiện lên một tia khó hiểu:

“Có đáng giá không?”

  •  

Không lâu sau, từng điểm ánh lửa dần dần tiến lại gần.

“Bùi công tử ở đây!” Có binh vệ mắt sắc lớn tiếng hô.

Trọng Phong lập tức tiến đến, giọng đầy hối hận: “Thuộc hạ tới muộn…”

Mọi người vội vội vàng vàng vây quanh. Ánh lửa lập tức xua tan bóng tối.

Bùi Chương sắc mặt tái nhợt như tuyết, thiếu nữ vẫn nằm bất động trong lòng hắn, trên y phục cả hai đều loang lổ máu đỏ tươi, nhìn mà kinh hãi.

Đa số người ở đây không biết nữ tử trước mặt là ai, chỉ thấy nàng và Bùi Chương kề sát bên nhau, bóng hình như hòa làm một, không khỏi tò mò nhìn thêm vài lần.

Trọng Phong biết công tử nhà mình trước nay không thích nữ tử lại gần, chứ đừng nói đến tư thế thân mật thế này.

Lúc sai người ôm Nguyễn Yểu đi chữa trị, ánh mắt hắn thoáng chút không đành lòng, rồi lập tức cúi người đỡ Bùi Chương, run giọng hỏi: “Công tử có bị thương hay không…”

“Không phải máu của ta.” Bùi Chương mặt không chút biểu cảm.

Khi ngã từ trên núi xuống hắn bị thương ở chân, cánh tay phải vì cầm kiếm quá sức mà run rẩy vô lực, nhưng vẫn nhẹ nhàng đẩy tay Trọng Phong ra, chậm rãi bước về phía trước.

Vốn dĩ bước chân hắn lúc này nên có phần chật vật, nhưng không, ở trên người hắn vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, thong dong.

“Thôi Lâm giờ ở đâu?” Bùi Chương thấp giọng hỏi.

Trọng Phong thật thà đáp: “Hắn vốn định trốn xuống chân núi, lại vừa khéo gặp phải Tứ điện hạ. Hắn không chịu thúc thủ, sau khi nhận tội liền rút kiếm tự vận.”

Bùi Chương trở lại biệt uyển, sau khi để y giả chẩn trị băng bó qua loa rồi thay y phục xong, mới thấy Lục Cửu Tự tiến vào.

Lục Cửu Tự bước nhanh, vẻ mặt cực kỳ khó coi, hương rượu trên người sớm đã tan sạch.

“Thôi thị thật sự cả gan làm loạn! Trong triều rõ ràng ra lệnh ngưng thu thuế má, vậy mà chúng còn âm thầm thu quyên, lại giấu đầy cống phẩm trong Nam Nhạn lâu!”

Hắn giận dữ nói, vốn định đặt mạnh sổ sách trên bàn, nhưng thấy sắc mặt Bùi Chương quá mức tái nhợt, thần sắc mệt mỏi, liền thu tay lại.

“Lần này ngươi đặc biệt lấy danh nghĩa dự tiệc mừng thọ Trưởng Dương công chúa mà tới, bệ hạ còn cố tình ban thưởng hậu hĩnh. Thôi thị tưởng mình đã thoát được tai kiếp, sớm buông lỏng cảnh giác, làm việc không biết kiêng dè, chẳng hay hoàng tước rình phía sau là đạo lý thế nào.” Lục Cửu Tự lạnh giọng cười nói.

Hắn cũng xuất thân nhà quan, phụ thân vốn là người cương trực, từng đắc tội Thôi thị, sau đó bị Thôi gia tìm cách hãm hại, cuối cùng bệnh mất ở đất Mạc Bắc.

Hắn cùng Bùi Chương vốn là bạn học đồng môn, nên nương tựa vào Bùi gia làm môn khách, hy vọng một ngày nào đó có thể vì phụ thân báo thù.

“Bệ hạ một khi đã động tâm niệm, đâu thể dễ dàng buông tha. Huống chi Thôi thị còn cấu kết với phản quân Lỗ Quận,” Bùi Chương bình thản đáp.

Lục Cửu Tự nghe vậy chỉ biết thở dài, lại chăm chú nhìn hắn nói: “Lần này xuất binh tuy danh chính ngôn thuận, nhưng dù sao cũng mất đi nhân thiện. Thôi thị lại có giao tình với Thái hậu, e rằng sau này khó tránh khỏi tích tụ hiềm khích.”

Bùi Chương trầm mặc một lát, dường như chẳng mấy để ý chuyện này, chỉ nhẹ nhàng nói: “Ca kỹ trong viên, đợi tra rõ thân phận thì trả về nguyên quán cả đi. Còn các khách quý sĩ tộc tới dự tiệc, ngày mai thỉnh bọn họ lập tức rời khỏi, tránh sinh thêm biến cố.”

“Rõ.” Lục Cửu Tự do dự một chút, lại nói tiếp, “Chỉ là Bùi Lam... nàng dù sao cũng là đường tỷ của ngươi, hiện giờ đang mang theo hai hài tử sơ sinh, chưa từng rời khỏi nơi đây, vẫn còn ở phủ cũ. Thị vệ nói Bùi nương tử vẫn luôn khóc mắng đòi gặp ngươi.”

Bùi Chương nghe vậy hơi nhíu mày, “Phái hai nữ y tới chăm sóc cẩn thận.”

  •  

Nguyễn Yểu sốt cao mê man, giữa cơn mộng mị, lại nhớ chuyện khi còn thiếu niên.

Ngày ấy trong núi xuân rực rỡ, hoa hải đường nở rộ như tuyết tháng ba.

Nàng buông tay, một mũi vũ tiễn “vèo” bay ra, trúng ngay hồng tâm trên thân cây.

Nguyễn Yểu ngước mặt về phía người bên cạnh, cười vô cùng đắc ý, công sức nàng lén lút theo đại ca học bắn tên quả nhiên không uổng phí.

Tạ Ứng Tinh bên cạnh nhướng mày, quay người nhìn nàng, ánh mắt đen láy tràn đầy ngạc nhiên vui vẻ: “Lúc nào học được một thân tài bắn cung như vậy?”

Nàng hai má ửng đỏ, cười e thẹn: “Lang quân thiện cưỡi ngựa bắn cung, ta đương nhiên là... yêu ai yêu cả đường đi.”

Nàng vừa dứt lời, một cơn gió đông nhẹ nhàng thổi qua, mang theo cánh hoa rơi xuống tóc nàng.

Tạ Ứng Tinh đưa tay lấy đi cánh hoa trên tóc nàng, ánh mắt nóng bỏng chuyên chú, tình ý sâu đậm không hề che giấu.

“Liễm tận xuân sơn, xấu hổ vô ngôn…” Hắn thấp giọng thì thầm, cúi người xuống, hơi thở ấm áp phủ kín nàng.

Nguyễn Yểu theo bản năng nhắm mắt, tim đập loạn như trống đánh.

Nhưng nụ hôn dịu dàng trong tưởng tượng lại mãi không thấy tới.

Nàng chờ rồi lại chờ, cuối cùng không nhịn được mở mắt ra——

Trước mắt lại là màn lụa đỏ thêu hoa văn như ý.

Nguyễn Yểu cả người như bị ngâm trong nước sôi mấy ngày liền, mồ hôi ướt đẫm trán, hơi thở yếu ớt mong manh.

Nàng chẳng còn tâm trạng nào mà buồn bã vì giấc mộng hoàng lương vừa rồi, vừa định cử động thì sau lưng đã đau thấu tận tim gan, khiến nàng không kìm được rên lên khe khẽ.

Thị nữ trong phòng nghe được tiếng rên yếu ớt của nàng, vội vã tới gần quan sát: “Nương tử tỉnh rồi? Người đừng cử động, nô tỳ đi gọi đại phu tới ngay.”

Nguyễn Yểu hữu khí vô lực nhìn nàng ta một cái, từ trang phục của đối phương liền biết mình vẫn đang ở trong Yến Chiếu viên.

Nữ y cẩn thận xem xét vết thương, thay thuốc mới cho nàng rồi nói: “Nương tử bị thương dưới xương bả vai, may mắn không tổn thương tim phổi, mấy ngày này chớ nên tùy tiện cử động.”

Có lẽ thấy Nguyễn Yểu mắt lệ đầm đìa, mày nhíu chặt, nàng ta còn liên tục an ủi: “Tục ngữ nói, họa là phúc ẩn, nương tử lần này bị thương, Bùi công tử đặc biệt sai người dùng thuốc tốt nhất chữa trị, người cứ yên tâm tĩnh dưỡng là được…”

Nguyễn Yểu trong lòng vốn đã nghẹn đầy oán khí, nghe nữ y nhắc tới Bùi Chương càng thêm phiền muộn, dứt khoát quay đầu vùi mặt vào trong chăn, lại không cẩn thận chạm phải vết thương, đau đến cả người run rẩy.

Đúng là nàng từng có ý định lợi dụng hắn, ngay cả lúc gặp thích khách cũng còn muốn dựa vào nguy hiểm để tiếp tục dây dưa với Bùi Chương.

Nhưng nàng chưa từng nghĩ sẽ lấy chính da thịt của mình ra mà chịu đựng thay cho hắn!

Dù thương thế này không đến mức lấy mạng, nhưng nàng cũng đau đến mất nửa cái mạng rồi.

Nguyễn Yểu hai mắt đẫm lệ nằm trong chăn, oán hận một vòng, càng nghĩ càng thấy mình căm hận quá nhiều người, đến nỗi trong lòng thầm mắng cả nửa ngày cũng chưa mắng xong.

Nàng thực sự không muốn tiếp tục sống như một con chim nhỏ bị nhốt trong lồng, ngày ngày căng thẳng, hao tổn tâm trí cùng những nam tử này dây dưa… thật không đáng.

Người đang bệnh lòng dạ thường yếu mềm, nàng hôn mê nhiều ngày liên tiếp gặp ác mộng, lại nghĩ tới rất nhiều chuyện khi còn nhỏ.

Cha nàng đối với nàng tuy không tốt, nhưng mẹ và đại ca thì thật lòng yêu thương nàng.

Chỉ là không biết giờ phút này bọn họ đang ở nơi nào, có lẽ vẫn còn sống, có lẽ…

Nguyễn Yểu cảm thấy như có ai lấy hoàng liên nhét đầy vào lồng ngực, uất ức nghẹn ngào, vùi trong chăn nhỏ giọng khóc lên.

Thị nữ bưng đồ ăn tới cạnh giường, thấy nàng vẫn nằm ngủ mê mệt, do dự một lúc rồi nhẹ giọng gọi: “Nương tử—”

Nguyễn Yểu một lát sau mới thò mặt ra, mái tóc đen rối tung, chóp mũi và khóe mắt ửng hồng, rõ ràng vừa mới khóc.

Thị nữ đang định khuyên nàng dùng chút đồ ăn, Nguyễn Yểu lại hít hít mũi, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Ta muốn ăn chè hạt sen.”

  •  

Ăn xong một chén chè hạt sen, Nguyễn Yểu cố ép mình dùng thêm chén cháo gà rau nhút.

Trận ốm này khiến nàng môi lưỡi đều đắng nghét, hoàn toàn không có khẩu vị.

Một năm vừa qua, nàng lưu lạc mệt mỏi, bữa ăn sơ sài, no bụng là đủ. Sau lại tá túc trong chùa, phần lớn đều ăn đồ chay, thân thể vốn đã tiêu giảm rất nhiều.

Hiện giờ mang thương tích, trong thời gian ngắn chắc sẽ không bị Bùi Chương đuổi đi, càng cần phải ăn uống tốt hơn một chút.

Thị nữ chăm sóc nàng tên là Phẩm Khương, thấy nàng chịu ăn thêm vài miếng, sắc mặt liền vui vẻ hơn.

“Ngày ấy Bùi công tử có bị thương không?” Nguyễn Yểu cố gắng giữ tinh thần, thử hỏi thăm tình hình trong viên.

Phẩm Khương gật đầu đáp: “Công tử bị thương nhẹ, hiện tại đang tĩnh dưỡng ở Ngọc Tuyền viện.”

Nguyễn Yểu đưa phần điểm tâm chưa động qua cho Phẩm Khương ăn, tiện thể nói chuyện phiếm với nàng ta.

Thì ra, nàng đã hôn mê nhiều ngày. Trong thời gian đó, Bùi Chương cùng Tứ hoàng tử Tiêu Ký nắm giữ Yến Chiếu viên.

Đêm đó xảy ra binh biến, Tiêu Ký sớm đã bố trí nhân mã, cùng Bùi Chương nội ứng ngoại hợp.

Khách sĩ tộc dự yến đều uống say khướt, bất ngờ bị binh vệ khống chế, suýt nữa hồn bay phách tán.

Sau khi được thả, Lục Cửu Tự lại khéo léo an ủi một phen. Thôi thị đã mất thế, những người này trong lòng dù bất mãn cũng chẳng thể nói được gì.

Nhưng dù sao Thôi thị cũng là thế gia trăm năm, nếu muốn tận diệt, văn nhân thế tộc e rằng sẽ phản ứng mạnh mẽ với hoàng đế. Lần này phí bao công sức, chủ yếu cũng là để răn đe kẻ khác.

Phẩm Khương nói với nàng, Thôi Lâm vì sợ tội mà tự sát, ngoài ra tử thương không nhiều. Bùi Chương chỉ bắt giữ toàn tộc Thôi thị, thanh niên trai tráng thì phần lớn áp giải về Lạc Dương, giao cho Thánh thượng xử lý.

“…Phẩm Lan bị người khác xô đẩy, thương ở chân, Bùi công tử liền phái y giả đến tận nơi chữa trị… Tất cả thị nữ ca kỹ trong viên đều được đối xử như vậy, mọi người đều vô cùng cảm kích.” Nói đến đây, Phẩm Khương má đỏ ửng, thao thao bất tuyệt.

Nguyễn Yểu nằm nghe nàng ta nói, trước mắt lại hiện lên hình ảnh máu tanh ngày hôm đó.

Thời khắc sinh tử, tự nhiên ai cũng sẽ liều mạng.

Nhưng Bùi Chương nhìn thế nào cũng không giống người luyện võ. Quân tử lục nghệ, đôi tay kia rõ ràng thích hợp lật từng trang kinh sách, nàng rất khó tưởng tượng dáng vẻ hắn lúc vung kiếm quyết đoán đêm đó.

“Nương tử thật dũng cảm,” Phẩm Khương hai mắt sáng rỡ, “Người không tiếc thân mình cứu công tử, chẳng trách công tử đối xử với người tốt như vậy, còn đặc biệt đưa tới rất nhiều thuốc bổ cùng dược liệu tốt nhất.”

Nguyễn Yểu trong lòng cười lạnh, nhưng trên mặt không tiện để lộ ra.

Trong mắt người ngoài, những việc Bùi Chương làm đều không thể chê trách. Rốt cuộc nàng thân phận thấp kém, theo lẽ thường phải mang ơn đội nghĩa hắn.

Nhưng nếu hắn thật lòng quan tâm nàng, sao ngay cả liếc mắt nhìn một lần cũng chưa từng làm, đúng là quý nhân mắt cao hơn đỉnh đầu.

“Khoan đã.” Nguyễn Yểu chợt bừng tỉnh, sắc mặt cổ quái, “Ngươi vừa nói… ta liều mình cứu hắn?”

Phẩm Khương khó hiểu gật đầu xác nhận, nhỏ giọng nói: “Trước khi nhận tội, Thôi đại nhân đã nói, mạng Bùi công tử còn giữ được toàn bộ là nhờ nương tử xả thân cứu giúp.”

Nguyễn Yểu im lặng hồi lâu, khô khốc bật ra một tiếng cười.

Nàng lẩm bẩm tự nhủ, đây đúng ra cũng là chuyện tốt.

Đã đến nước này, nàng nên tận dụng tình huống có lợi này mà sắp đặt lại cho mình, mới không coi như là phí uổng một phen chảy nhiều máu như vậy.

Nhưng bả vai giờ phút này vẫn đau nhức không ngừng, thật sự là… uất ức đến cực điểm.

“Chuyện này… những người khác đều biết sao, bọn họ có nói gì không?”

Phẩm Khương lanh lợi, tự nhiên đáp ngay: “Bọn họ đều nói nương tử một lòng luyến mộ Bùi công tử, si mê cuồng dại…” Nàng ta nói tới đây, thấy sắc mặt Nguyễn Yểu khó coi mới ngừng lại, lo lắng hỏi, “Nương tử làm sao vậy?”

Nguyễn Yểu lạnh lùng cười một tiếng, giọng như rít qua kẽ răng:

“Không có việc gì.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play