Nguyễn Yểu không ngờ tới, sự việc lại khiến công chúa cũng bị cuốn vào.
Nàng từ xa theo chân Bùi Chương tới tận nơi đây, dọc đường đi không ngừng suy tính.
Ngày đó ở Linh Sơn tự, Bùi Chương đối với một bé gái mồ côi tránh tuyết như nàng còn sinh lòng thương cảm, đủ thấy hắn là người quân tử tao nhã, ôn hòa rộng lượng.
Bởi vậy nàng mới cố ý đổi sang bộ váy áo này, mà Bùi Chương chắc chắn cũng hiểu rõ, nàng vốn chẳng phải là nhạc cơ thật sự.
Một người quân tử đoan chính như hắn, hẳn sẽ không khoanh tay đứng nhìn nàng rơi vào hố lửa. Nói cho cùng, hai người bọn họ cũng coi như có chút quen biết, chẳng phải sao?
Nàng là đang mạo hiểm đánh cược một lần.
Nếu thật sự hết cách, cùng lắm nàng đành phải quay về cầu xin Hoắc Dật vậy.
Thẳng đến khi thấy một vị công tử trẻ tuổi áo gấm phong lưu, trái ôm phải ấp vui cười bước vào gian phòng thay áo, Nguyễn Yểu mới lặng lẽ đứng chờ ở bên ngoài.
Khó khăn lắm hắn mới thay áo xong bước ra, nàng lập tức mềm mại ngã vào lòng hắn, vừa ngước mắt lên, mới kinh hoàng phát giác bản thân chờ sai người rồi.
Dưới ánh nến mờ tối đêm khuya, hai người này đều mặc hoa phục giống nhau, dáng người tương tự, thực là... vận khí quá kém.
May thay, vị công tử nọ tính tình văn nhã, ngược lại quan tâm hỏi nàng có bị thương hay không.
Đúng lúc này Đoan Dung công chúa tìm tới, vừa nghe rõ đầu đuôi liền nhận định nàng cố ý quyến rũ công tử nhà mình, lập tức muốn sai người đưa nàng tới chỗ Thôi thị dạy dỗ một trận.
Nhưng nàng làm sao có thể gặp người của Thôi thị lúc này được? Có lẽ bây giờ Hoắc Dật đã phát hiện nàng chạy trốn, đang cho người lùng sục khắp nơi rồi...
“Với thân phận như ngươi, cho dù đến Bùi phủ làm nha hoàn, chỉ sợ người ta cũng không nhận.” Đoan Dung công chúa nghiêm nghị lạnh giọng nói.
Một đám thị nữ đứng sau nàng lập tức cười khẽ, ánh mắt nhìn Nguyễn Yểu lúc này có thương hại, cũng có chế giễu, như thể nàng chính là kẻ si tâm vọng tưởng bậc nhất thiên hạ.
Chỉ vì nàng đang mặc váy áo của nhạc cơ sao? Nguyễn Yểu trong lòng cười lạnh liên hồi.
Bản thân nàng cũng coi như một mỹ nhân có danh tiếng, chẳng qua trước mặt mọi người tỏ chút ngưỡng mộ đối với Bùi Chương, chưa từng mảy may khinh bạc hắn, chẳng lẽ hắn sẽ vì vậy mà mất miếng thịt nào sao, đến mức phải đem nàng ra chế giễu?
Nàng dùng dư quang kín đáo liếc nhanh về phía Bùi Chương, thấy hắn hơi rũ mắt, đôi mắt đen sâu thẳm phản chiếu ánh lửa lập loè, không rõ đang nghĩ gì.
Một lát sau, hắn cuối cùng cũng mở miệng: “Chỉ là hiểu lầm, công chúa cần gì phải tức giận.”
Thanh âm của Bùi Chương trong trẻo dễ nghe, tựa hồ nước lạnh trên núi cao, vừa cất tiếng đã khiến trận náo loạn trước mắt như trở nên vô vị, khôi hài.
“Nữ tử này tâm thuật bất chính, chẳng lẽ ngươi thật muốn che chở nàng?” Đoan Dung công chúa không tin nổi, “Rõ ràng nàng…”
“Tới Nghi.” Vị công tử trẻ tuổi phong lưu văn nhã ban nãy bước ra, nhẹ nhàng lắc đầu với công chúa.
Tiến đến gần, hắn dùng giọng điệu ôn nhu dịu dàng an ủi nàng: “Trời tối khó nhìn rõ, vị nương tử này quả thật cũng không cố ý. Vả lại nàng nếu đã quen biết với Bá Ngọc, chuyện nhỏ như vậy, hà tất phải so đo?”
Hắn vừa dứt lời, phía sau Bùi Chương liền vang lên một giọng cười lười biếng: “Công chúa cùng Hà công tử giai ngẫu thiên thành, hôn kỳ cũng sắp đến gần, ai lại không biết tốt xấu mà chọc giận công chúa đây?”
Hà Nghiên nhỏ giọng dịu dàng thì thầm thêm vài câu với Đoan Dung công chúa, đôi mắt đa tình còn như vô ý đảo qua người Nguyễn Yểu.
Nguyễn Yểu nhíu mày, khẽ tránh đi ánh mắt hắn.
Một hồi khuyên giải ôn nhu, chẳng biết Hà Nghiên nói những gì mà Đoan Dung công chúa chuyển giận thành vui. Nguyễn Yểu cũng không ngừng nhận lỗi với nàng ta, mới có thể quỳ gối tiễn công chúa rời đi.
Cả một đêm tâm trạng luôn treo cao, đến tận lúc này mới có thể thả lỏng đôi chút.
Thấy nàng vẫn quỳ gối trên nền đá, Bùi Chương trong lời nói mang theo chút bất đắc dĩ rất nhẹ: “Đứng lên đi.”
Nguyễn Yểu bám vào cột đình chậm rãi đứng lên, ngước mắt nhìn hắn, bất giác lại đỏ mắt, cố gắng chịu đựng nước mắt nói: “Đa tạ công tử đã che chở cho ta...”
“Nương tử không cảm ơn ta sao?” Nam tử áo dài đàn sắc bên cạnh cười cong mắt hỏi.
Nguyễn Yểu nhút nhát ngước nhìn hắn một cái, nhỏ giọng hỏi: “Vị lang quân này nên xưng hô như thế nào?”
“Lục Cửu Tự.” Ánh mắt hắn đảo qua lại giữa nàng và Bùi Chương, nụ cười lộ ra mấy phần ý vị sâu xa: “Nương tử đàn tranh cũng thật hay, muốn được Chu lang ngoảnh lại nhìn, nên mới cố ý gảy sai dây phải không?”
Nguyễn Yểu ngẩn người, vừa định phủ nhận, lại thấy Bùi Chương đang rũ mắt nhìn nàng, hàng mi đen dày nhẹ nhàng run động.
Hóa ra bọn họ đều cho rằng nàng cố tình gảy sai…
Nàng liền thuận nước đẩy thuyền, làm ra vẻ ngượng ngùng quay mặt đi.
Lục Cửu Tự hứng thú đang cao, còn muốn nói thêm nữa, nhưng Bùi Chương đã liếc mắt nhìn hắn, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn cờ: “Giờ Tuất rồi.”
Lục Cửu Tự đành cười cười chắp tay cáo lui, thong dong rời đi.
Đợi đám người rời khỏi, Trọng Vân cùng Trọng Phong cũng lui ra bên ngoài đình.
Càng đuốc rực sáng, phong cảnh đêm khuya lại càng đẹp.
Dưới ánh trăng, tiếng hát ca kỹ từ bên ngoài tường truyền vào, ê a triền miên.
Bùi Chương trầm ngâm giây lát, cuối cùng vẫn không hỏi vì sao nàng lại xuất hiện ở đây, chỉ nói: “Sáng mai, ta sẽ sai người đưa ngươi về Quảng Lăng.”
Nguyễn Yểu nghe vậy, hàng mi run nhẹ, đôi mắt đen sâu thẳm như một hồ nước mùa xuân, nhỏ giọng hỏi: “Công tử là đang trách ta gây phiền phức cho chàng sao?”
“Sao lại nói như vậy?”
“Công tử chưa từng hỏi một câu về chuyện vừa rồi, chỉ nói muốn đưa ta đi, chắc chắn là ghét bỏ ta.”
Hai người vóc dáng chênh lệch khá nhiều, nàng chỉ có thể ngửa mặt nhìn hắn, đôi mắt hàm chứa chút uỷ khuất.
Bùi Chương không lộ vẻ mất kiên nhẫn, thần sắc vẫn ôn hòa. Chỉ là khi Nguyễn Yểu ngước nhìn lên, đôi mắt hắn sâu thẳm tối đen, không tìm được một tia ý cười.
Bị đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm, lòng nàng bỗng xuất hiện chút bất an vi diệu. Nghĩ kỹ lại, mấy lần gặp gỡ hắn trước đây, hình như chưa từng thấy hắn cười bao giờ.
“Ta không có ý này.” Bùi Chương dịu giọng đáp, “Chỉ là Yến Chiếu viên này không phải nơi để ở lâu.”
Hắn vừa dứt lời, Nguyễn Yểu liền thất vọng vô cùng lắc đầu, như thể ngay lập tức sẽ khóc òa lên: “Ta cũng đâu muốn lưu lại nơi này... Chỉ là hiện giờ Yểu Nương không còn thân nhân, ai cũng coi thường ta không nơi nương tựa, duy nhất chỉ có công tử mấy lần tương trợ…”
“Trụ trì đối xử với ngươi rất tốt.” Thần sắc Bùi Chương vẫn bình tĩnh, “Có người làm khó dễ ngươi sao?”
Nghe hắn nhắc tới chuyện ở Linh Sơn tự, Nguyễn Yểu đầu ngón tay bất giác nắm chặt, sống lưng cũng cứng đờ.
Nếu Bùi Chương hỏi như vậy, chứng tỏ ít nhất thời điểm hắn rời đi, trong chùa vẫn là yên ổn vô sự, hẳn hắn cũng không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng nàng vẫn có chút bất an, chỉ đành nhíu mày, cố nghĩ xem nên trả lời thế nào.
Thấy Nguyễn Yểu không đáp, ánh mắt Bùi Chương chậm rãi rơi trên đầu ngón tay đang căng cứng của nàng, nhưng cũng không truy vấn thêm nữa.
Ngay sau đó, từ bên ngoài tường chợt vang lên vài tiếng khóc thét kinh hoàng thảm thiết.
Lúc này Nguyễn Yểu mới giật mình nhận ra, tiếng hát ê a của ca kỹ đã im bặt từ bao giờ.
“Đây là... tiếng gì vậy?” Nàng mí mắt giật mạnh, lòng dạ cực kỳ bất an.
Bùi Chương thần sắc vẫn điềm nhiên như trước, không nhanh không chậm xoay người ra khỏi đình hóng gió, áo choàng rộng màu xanh nhạt tung bay theo gió.
“Đi theo ta.”
Phía cao lầu đèn đuốc rực rỡ lúc trước của viên lúc này chìm trong biển lửa hừng hực, nhìn từ xa, ánh đỏ như nhuộm nửa bầu trời đêm.
Nguyễn Yểu gắt gao bám sát theo Bùi Chương, dưới sự dẫn đường của Trọng Vân, họ xuyên qua lối nhỏ bên ngoài đình hóng gió, tiến lên con đường núi phía nam của Yến Chiếu viên.
Không lâu trước đó, trong viên vẫn là cảnh tượng đèn hoa rực rỡ, ăn uống linh đình, náo nhiệt như thể vĩnh viễn sẽ không tàn.
Nhưng hiện giờ, nàng lại bị nhấn chìm trong biển lửa mênh mông vô tận, phía sau toàn người chạy nạn đang hoảng loạn, khóc lóc thảm thiết như ruồi nhặng không đầu.
Sắc mặt Nguyễn Yểu trắng bệch, thân thể bất giác nhích gần về phía Bùi Chương hơn.
Trong đêm tối tĩnh lặng chợt vang lên tiếng động hỗn loạn, ngoài tiếng bước chân, còn nghe rõ cả tiếng binh khí kéo lê trên đường núi, thỉnh thoảng va vào đá sỏi và thân cây phát ra âm thanh lạnh lẽo.
Trọng Phong không chút do dự, rút đao xông lên nghênh chiến. Trong chớp mắt, đao quang kiếm ảnh loạn xạ, lá cây vỡ vụn rơi như mưa.
Trước mắt, hắc y nhân cầm đao kiếm càng lúc càng đông. Trọng Vân không thể ngồi yên, vội vàng rút kiếm dẫn đường cho họ thoát đi.
Bùi Chương không chần chừ, lập tức dẫn nàng chuyển sang một đường nhỏ khác hướng lên núi.
Ngọn núi này vốn không cao lắm, tiếng bước chân hỗn loạn rất nhanh bị họ bỏ lại phía sau, bên tai dần dần chỉ còn tiếng chim đêm và gió nhẹ vi vu.
Xuyên qua rừng cây bên đường, Nguyễn Yểu vẫn nhìn thấy rõ ràng ánh lửa phía dưới chân núi.
Đi mãi không ngừng, người bên cạnh hơi thở dần dốc, gương mặt dưới ánh trăng trắng bệch như ngọc lạnh.
“Công tử muốn đi đâu vậy?” Nguyễn Yểu không nhịn được khẽ hỏi, đúng lúc nghe thấy trước mặt vang lên tiếng va chạm trong trẻo của một dải ngọc.
Nàng lập tức cảnh giác nhìn qua, mơ hồ thấy trên cành trúc ven đường treo những mảnh ngọc mỏng, theo gió đêm khẽ đung đưa.
“Chỉ là ngọc treo chắn gió.” Bùi Chương thấy nàng sợ hãi, liền lên tiếng trấn an: “Đi thêm chút nữa sẽ tới biệt uyển trên núi.”
Từ đầu tới cuối hắn đều không hề biểu lộ kinh ngạc, rõ ràng đã sớm dự liệu được biến cố tối nay. Nguyễn Yểu trước đây từng nghe phụ thân nói qua, Bùi Chương vốn được đương kim hoàng đế trọng dụng, trận hỗn loạn này có lẽ cũng không thoát khỏi liên quan tới hoàng thất.
Còn chưa ra khỏi rừng trúc, bước chân Bùi Chương đột nhiên dừng lại.
Nguyễn Yểu đang nghi hoặc, lại thấy hắn cau mày nhìn chằm chằm về phía mấy thân cây cổ thụ ngoài mười bước, trầm giọng nói: “Ra đây đi.”
Sau thân cây, một bóng đen khẽ động, lộ ra gương mặt trắng bệch như tro tàn.
Nam tử kia vốn mặc áo gấm trắng bạc, nhưng giờ đã nhuốm đầy vết máu, nhìn mà kinh hãi.
Ánh mắt hắn như không thấy nàng, chỉ chăm chăm nhìn Bùi Chương, khàn giọng hỏi: “Sổ sách ở chỗ ngươi?”
“Đúng vậy.” Bùi Chương nhẹ nhàng gật đầu.
Nam tử vẻ mặt thê lương, hai mắt đỏ ngầu: “Hóa ra tham yến là giả, muốn nhổ tận gốc Thôi thị mới là thật. Hoàng đế trăm phương ngàn kế, ngay cả ngươi cũng không để lộ chút tin tức nào…”
Bùi Chương nhìn hắn, chậm rãi đáp: “Dưới bầu trời này, đất nào chẳng thuộc về thiên tử. Thôi thị các ngươi vươn tay quá dài, sớm nên nghĩ tới ngày này.”
Nguyễn Yểu nghe vậy mới biết, nam tử thảm thương trước mắt chính là Thôi thị gia chủ, Thôi Lâm.
Thôi Lâm trầm mặc hồi lâu, đột nhiên bật cười nghẹn ngào: “Ta từ nhỏ lớn lên ở Lạc Dương cùng ngươi và Bùi Lam. A Lam mới gả cho ta ba năm, tháng trước vừa sinh hạ đôi long phượng thai… Bùi Chương, ngươi thật một chút tình cảm cũng không lưu, còn tự tay tính kế ta!”
Thần sắc hắn điên cuồng, cười tới nước mắt tuôn trào, nhưng Bùi Chương vẫn bình thản, chỉ hơi nâng nhẹ cổ tay.
Nguyễn Yểu đứng rất gần, trong lúc hoảng hốt thoáng thấy hàn quang lóe lên trong tay áo hắn, dường như là một cây tụ tiễn.
Nàng hô hấp căng thẳng, vội vàng đảo mắt nhìn về phía Thôi Lâm, kinh hoảng nhắc nhở Bùi Chương: “Trong rừng còn có người khác!”
Không biết từ lúc nào, phía sau Thôi Lâm đã xuất hiện thêm vài bóng đen, tay cầm đao sắc bén chém thẳng về phía họ. Mảnh ngọc treo trên cành trúc bị va chạm loạn xạ, phát ra tiếng leng keng hỗn loạn như tiếng chuông đoạt mạng.
“Cha ngươi máu lạnh, ngươi càng không có chút nhân tính nào! Thảo nào mẹ ngươi điên dại xuống tóc làm ni cô! Thật nực cười…” Thôi Lâm nghiến răng oán hận, “Có ngươi chôn cùng ta, ta chết cũng không oan!”
Nguyễn Yểu bị đám ám vệ bất ngờ xuất hiện dọa đến hồn phi phách tán, không còn tâm trí để nghe tiếng rống giận của Thôi Lâm.
Tụ tiễn trong tay áo Bùi Chương chớp mắt bắn ra, xuyên thẳng ngực một ám vệ, hắn hét lên thảm thiết ngã gục xuống đất.
Ngay lập tức, lại có ám vệ khác giơ cao đao chém xuống. Nguyễn Yểu thất thanh kinh hô, theo sát Bùi Chương lui về phía sau né tránh.
Ám vệ vừa ngã xuống kiếm còn trong tay, Bùi Chương lập tức đoạt lấy, tay áo vung lên, kiếm sắc lập tức xé toạc da thịt ám vệ trước mặt, máu tanh lập tức tuôn trào đầy đất.
Nguyễn Yểu hoảng hốt ngã mạnh xuống đất, đau đến hít sâu một hơi.
Bùi Chương thân pháp vẫn bình tĩnh, mũi kiếm quyết đoán chuẩn xác, nhưng bàn tay hắn dần dần phát run vì tiêu hao sức lực.
Nàng vốn nên nhân cơ hội này chạy trốn.
Thích khách nhằm vào hắn, chỉ cần hắn chưa ngã xuống, đám người kia sẽ không rảnh mà đuổi theo nàng.
Nguyễn Yểu vừa nghĩ vừa cố đứng dậy định bỏ lại hắn chạy sâu vào rừng.
Nhưng trời không chiều lòng người, nàng vừa đứng thẳng dậy, đã thấy phía sau lại có thêm một ám vệ đang lao nhanh về phía họ.
Trước sau đều có truy binh, Nguyễn Yểu hồn vía lên mây, đành liều mạng chạy về phía Bùi Chương cầu che chở: “Công tử… coi chừng!”
Nàng hoảng sợ nhào mạnh vào lòng hắn.
Nhưng kiếm của ám vệ kia càng nhanh hơn, mũi kiếm sắc lạnh xuyên phá gió đêm, thẳng tắp đâm vào da thịt.
Khoảnh khắc Bùi Chương quay đầu lại, thân hình mềm mại của thiếu nữ vừa lúc ôm chặt lấy hắn. Một tiếng rên đau đớn vang ngay bên tai hắn.
Nàng đau tới run rẩy không ngừng, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt góc áo hắn, cho tới khi ám vệ rút thanh kiếm ra.
Bùi Chương đồng tử co lại, lần đầu tiên trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc lẫn khó hiểu. Theo bản năng hắn đỡ lấy thân thể mềm nhũn của nàng, đầu ngón tay lập tức chạm phải thứ chất lỏng sền sệt ấm nóng.
Là máu.