Châu Ngọc đến một tiếng kêu cũng không kịp phát ra, liền ngã gục xuống bên mép giường.
Lòng bàn tay Nguyễn Yểu đầm đìa mồ hôi lạnh, mười ngón tay run nhẹ, vội đưa tay thăm dò hơi thở của Châu Ngọc.
Châu Ngọc dù sao cũng không có thâm thù đại hận gì với nàng, nàng sẽ không hạ sát thủ, nhưng cũng sợ nếu không ra tay đủ mạnh thì không thể đánh ngất nàng ta được.
Cảm nhận được hơi thở ấm áp phả ra từ mũi Châu Ngọc, Nguyễn Yểu vội vàng lấy dải lụa ra, trói chặt tay chân nàng, rồi dùng khăn bịt kín miệng, sau đó nhẹ nhàng đỡ nàng nằm ngay ngắn trên giường, đắp chăn lên, tạo vẻ như nàng ta còn đang ngủ say.
Xong xuôi, Nguyễn Yểu nhanh chóng lấy ra bộ váy áo màu đào phấn đã cất kỹ từ trước, thay vào người, lại đeo thêm khăn che mặt, rồi bước lên án kỷ, chuẩn bị trèo qua cửa sổ chạm hoa đào để ra ngoài.
Hai con chim nhỏ trong lồng mai bằng đồng dưới cửa sổ thấy động tĩnh liền cất tiếng kêu chiêm chiếp. Nguyễn Yểu hơi dừng lại, rồi tiện tay mở khóa lồng chim.
Chim nhỏ theo gió vỗ cánh bay cao, dáng hình mềm mại uyển chuyển, rất nhanh đã khuất bóng trong màn đêm.
May mắn nơi nàng ở chỉ cao hai tầng.
Nguyễn Yểu cẩn thận trèo xuống dọc theo hành lang, trên trán túa ra một lớp mồ hôi mỏng.
Trăng lên giữa trời, đèn lồng rực rỡ vừa mới được thắp lên, tiếng đàn sáo du dương hòa cùng gió đêm nhẹ nhàng bay tới.
Hai bên hành lang treo những ngọn đèn dầu nối tiếp nhau, lầu gác điện ngọc đều được ánh sáng chiếu lên thành những hình dáng lung linh, rực rỡ huyền ảo như thế giới lưu ly.
Cảnh tượng này khiến nàng bất giác nhớ đến khi mình còn nhỏ, sống ở ngôi nhà cũ tại quận Lang Gia, đừng nói trèo lầu, ngay cả cây cối nàng cũng từng trèo.
Cha nàng vốn chẳng mấy khi để ý, chỉ có mẹ nàng thường nổi giận, nhéo tai nàng dạy dỗ vài lần, rồi nàng cũng dần học ngoan.
Những ký ức mang chút chua xót vừa dâng lên như thủy triều, lại lập tức bị nàng mạnh mẽ ném ra khỏi đầu.
Nguyễn Yểu nhẹ nhàng né tránh các thị nữ bên ngoài khách viện, đợi đến khi đi vòng qua sân vườn, mới khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Thị nữ, ca kỹ trên đường bận rộn tới lui, vội vàng đưa rượu và thức ăn lên bàn tiệc, không ai chú ý tới nàng.
Nhưng làm sao mới tìm được Bùi Chương đây...
Nguyễn Yểu cắn chặt môi dưới, ngẩng đầu nhìn về phía tòa lầu cao nhất, rực rỡ ánh đèn của Yến Chiếu Viên, quyết định chọn một con đường vắng vẻ để tìm người hỏi thăm tung tích của hắn trước.
Không ngờ nàng vừa mới tới một lối nhỏ bên ngoài tòa lầu, thì một thị nữ quản sự chợt nhìn thấy nàng dưới mái hiên, lớn tiếng gọi: “Đứng lại!”
Nguyễn Yểu toàn thân cứng đờ, đang vắt óc nghĩ cách đối phó, đã bị thị nữ nắm lấy cổ tay kéo mạnh về hướng cửa hông của lầu các.
“Tranh nương vốn được chọn vừa rồi vô lễ va chạm Đoan Dung công chúa, lúc này bị phạt đến đứng còn không vững! Ngươi mau thay thế nàng, khách quý đã ngồi vào chỗ cả rồi, không thể chậm trễ nữa!”
Nguyễn Yểu trong lòng e ngại, không dám cùng nàng ta làm ầm ĩ ngay lúc này, đành bị đẩy mạnh vào gian phòng thay đồ.
Thấy trong phòng chỉ có hai, ba nữ tử đang vội vàng trang điểm, nàng nhỏ giọng cầu xin thị nữ kia, nói mình chơi đàn không giỏi, “Tỷ tỷ, nếu để ta lên, sợ sẽ làm khách quý mất hứng.”
Thị nữ kia nhíu mày, tức giận nói: “Chẳng lẽ đến cả bản 《 Nam Sơn Hữu Đài 》 ngươi cũng không biết tấu? Ngươi tên gì, lại đang làm gì trong viên này?”
Giọng nàng ta cao, lập tức khiến người xung quanh đều tò mò nhìn qua. Nguyễn Yểu lòng như lửa đốt, chóp mũi cũng túa mồ hôi mỏng, đành phải thuận theo ngồi xuống trước bàn trang điểm.
May là dù nàng không hứng thú với nhạc cụ, nhưng trước kia mẹ từng bắt nàng học qua không ít, lừa gạt qua ải chắc cũng không khó lắm.
Trang nương tháo khăn che mặt xuống, mở hộp trang điểm “bang” một tiếng, đôi tay linh hoạt chỉ chốc lát đã điểm chút phấn son lên gương mặt nàng, rồi lại vội vàng thay cho nàng bộ váy áo mới, búi lại tóc.
Trong lúc vội vàng, tóc Nguyễn Yểu bị nàng ta kéo rơi mất vài sợi, nàng vừa âm thầm tức giận mắng một câu, đã bị thị nữ thúc giục đứng dậy, đi nhanh về phía Nguyệt thính tiếp khách quý.
Vì là chúc thọ công chúa nên rất coi trọng sự trang nhã, các nhạc cơ đều mang lụa mỏng che mặt. Trang nương kia chợt nhớ ra, vội vàng đuổi theo, khoác lên mặt nàng một lớp khăn che mỏng.
Nàng đi theo các nhạc cơ tiến vào Nguyệt thính, dù cúi đầu rũ mắt vẫn bị ánh sáng vàng son lộng lẫy làm cho chói mắt.
Nguyên cả thính đường lát bằng bạch ngọc, treo đầy minh châu, ánh sáng rực rỡ như ban ngày.
Hành lễ xong, nàng dè dặt học theo động tác của nhạc cơ phía trước, ngồi xuống trước cây dao tranh, nhẹ nhàng vuốt dây đàn.
Mấy đôi bàn tay trắng ngần chậm rãi hòa vào nhau, tiếng tranh như ngọc rơi châu đổ, tựa nước chảy mây trôi, từ trên đài phiêu dật bay xuống.
Tiếng đàn chậm thì như đàn nhạn về trời, nhanh thì như cây cỏ lay động trong gió.
Trên yến tiệc, khách nhân vui vẻ nâng chén thưởng hoa, chìm trong ánh trăng mơ say mê thưởng khúc, thỉnh thoảng vang lên tiếng nói cười khe khẽ, cảnh tượng hài hòa vui vẻ.
Chỉ riêng Nguyễn Yểu tim đập như nổi trống, làm sao cũng không bình tĩnh được.
Nàng đã hơn một năm chưa từng chạm vào đàn tranh, mười ngón tay càng ngày càng khó khăn, trên cổ đã túa đầy mồ hôi.
Đàn đến nửa khúc, đầu ngón tay run lên, trong lúc hoảng hốt không nhịn được nhìn xuống phía dưới.
Sai dây rồi!
May mắn chỉ là một âm sai nhẹ, người xung quanh có lẽ phát hiện, nhưng khách quý bên dưới chưa chắc đã nghe ra…
Nàng đang cố gắng bình tĩnh lại, thì ngay lúc đó vừa vặn bắt gặp một đôi mắt thanh lãnh trong trẻo như nước.
Bùi Chương ngồi trên cao nhất, gương mặt tuấn mỹ không chút biểu cảm, chậm rãi đưa mắt nhìn về phía nàng.
Nguyễn Yểu lòng run sợ gảy xong khúc nhạc, trong đầu vẫn không ngừng nghĩ đến ánh mắt vừa rồi.
Bùi Chương rõ ràng đã nghe ra sai sót, cũng nhận ra nàng rồi.
Lúc nàng rời khỏi Nguyệt thính, lại nhìn về chỗ ngồi của hắn, nhưng không thấy thân ảnh đâu nữa.
Tranh thủ lúc các nhạc cơ còn đang bận trang điểm lại, nàng không quay đầu chạy ra khỏi phòng thay đồ, nhưng vừa bước đến cửa thì gặp một nữ lang ôm cây tần cầm.
Nữ lang kia váy đỏ tay áo xanh biếc, tuổi chưa quá hai mươi, dung nhan diễm lệ, vẻ đẹp phong lưu động lòng người.
Nữ lang thấy nàng bước vội, liền mỉm cười tránh qua một bên, nhường đường.
Nguyễn Yểu nhẹ giọng nói cảm tạ, vừa ngẩng lên đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng dưới lầu.
Thấy Bùi Chương đang định rời đi, nàng vội vàng xách váy đuổi theo hắn.
Đêm dài chậm trôi, bóng hoa theo gió xuân nhẹ nhàng rơi xuống. Ánh đèn trong đình chập chờn, ánh sáng mờ nhạt lưu luyến trên bàn cờ.
Bùi Chương khoác áo choàng màu xanh nhạt, đang đánh cờ cùng một nam tử vận áo dài màu đàn sắc.
Quân cờ đen tuyền, tôn lên ngón tay thon dài như ngọc của hắn, thanh nhã đều đặn như hoa lê trong nước xuân.
Trọng Vân trong tay ôm cây Tiêu Vĩ cầm, lạnh lùng nhìn về phía Trọng Phong đang định đi khỏi đình, rồi không chút dấu vết chặn lại nữ lang đang muốn tới gần.
“Thanh tuyền mậu thụ, quả cây sum suê, trúc bách thuốc thơm…” Lục Cửu Tự nhấp một ngụm trà, đôi mắt phượng khẽ cong lên, cười nhẹ: “Yến Chiếu viên không hổ do Thôi thị xây nên, đúng là chốn cực lạc của nhân gian.”
Bùi Chương cúi mắt nhìn bàn cờ, thần sắc nhàn nhạt: “Chỉ xa hoa phù phiếm, yến tiệc vô độ.”
“Bá Ngọc không uống rượu trong tiệc, cũng chưa từng cùng ta đi thay áo.” Lục Cửu Tự giọng đầy tiếc nuối, “Trong phòng lụa mỏng buông cao, thị nữ đều mỹ lệ phi phàm, ta còn tưởng đã vào nhầm phòng, sợ thất lễ với Thôi đại nhân.”
“Cho nên ngươi mới hai lần rời bàn tiệc, đều là để thay áo?” Bùi Chương thong thả đặt xuống một quân cờ.
Lục Cửu Tự không phủ nhận, cười nói: “Qua đêm nay rồi… chẳng phải đáng tiếc sao?”
Hắn miệng cười như không cười, nhưng ánh mắt lại thoáng lạnh đi.
Bùi Chương nhìn vầng trăng thanh lãnh mờ nhạt treo trên đầu cành, chậm rãi đứng dậy: “Canh giờ không còn sớm nữa.”
“Ván cờ còn chưa đánh xong—” Lục Cửu Tự bất mãn khẽ thở dài, chưa nói hết câu, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân hoảng loạn, xen lẫn tiếng khóc nức nở cầu cứu của một nữ tử.
Còn đang nghi hoặc, đã thấy một nữ tử từ sau bụi cây chạy ra, váy áo màu hồng phấn tung bay trong gió, dáng vẻ hoảng loạn chạy về phía đình bát giác, như con chim nhỏ bị thương.
Trọng Vân không ngờ có nữ tử lớn mật như vậy, trong tay lại đang ôm đàn của công tử, vội vàng đưa ngang bội kiếm trước đình để ngăn nàng lại.
“Người nào tự tiện xông vào!” hắn quát lớn một tiếng, chỉ thấy nữ tử kia sợ tới run lên, lập tức quỳ sụp xuống dưới bậc đá trước đình.
Nàng ngẩng khuôn mặt lên, sắc mặt tái nhợt, đầu mũi khóc đến đỏ bừng, ánh mắt ướt đẫm đầy hoảng loạn hướng về phía Bùi Chương, vài giọt nước mắt theo đó rơi xuống, run run gọi: “Bùi công tử…”
So với vẻ kinh ngạc của những người xung quanh, Bùi Chương chỉ hơi nhíu mày, vẫn trầm mặc không lên tiếng, ngược lại nhìn về phía nữ tử áo hoa đang từ sau bụi cây đuổi tới.
“Công chúa cẩn thận dưới bậc đá...” Vài thị nữ lo lắng chạy theo phía sau.
“Mấy bậc đá nhỏ nhoi, bổn cung còn ngã được sao? Các ngươi thật vô dụng, đến một nhạc cơ nhỏ bé cũng bắt không nổi!” Đoan Dung công chúa tức giận đẩy cành hoa vướng víu sang bên, lúc này mới nhìn thấy rõ một nhóm người trong tiểu đình.
Lục Cửu Tự đầy nghi hoặc đứng dậy hỏi: “Công chúa sao lại tới đây?”
Đoan Dung công chúa thoáng ngẩn người, nhưng nét tức giận trên mặt không giảm chút nào, không nhiều lời, chỉ cắn răng ra lệnh: “Mau đem nữ tử kia trói lại cho ta!”
Nguyễn Yểu run run, vội vàng hướng về phía Bùi Chương mà né tránh.
Trọng Vân thấy vậy càng thêm nhíu mày, đang định bước tới giữ nàng lại, nhưng Nguyễn Yểu trong lúc cấp bách đã vội nắm chặt lấy góc áo Bùi Chương, sợ bị đẩy ra ngoài.
Bùi Chương cúi nhìn góc áo bị nắm chặt, xuất hiện một nếp nhăn nhỏ, rất nhanh nhưng thản nhiên phất tay nàng ra, rồi mới lên tiếng hỏi: “Công chúa, có việc gì mà phải nổi giận như vậy?”
“Nữ tử này to gan lớn mật, dám câu dẫn Nghiên lang. Ta chỉ mới hỏi vài câu, nàng ta đã khóc lóc chạy tới cầu xin ngươi, làm như ta là ác nhân vậy!” Đoan Dung công chúa giận dữ đáp lời, mái tóc mây điểm xuyến bộ diêu kim châu hình phượng hoàng, lúc này theo cơn giận mà run lên nhè nhẹ.
Nguyễn Yểu mặt trắng bệch, vội vàng biện giải: “Tiểu nữ vô tình đắc tội quý nhân, mong công chúa thứ tội, nhưng ta tuyệt đối không có ý đồ leo lên cao quý…”
Nàng cắn môi dưới, như thể đã hạ quyết tâm, trong đôi mắt lập tức ngập nước, run giọng nói tiếp: “Tiểu nữ ngưỡng mộ Bùi công tử đã lâu, hơn nữa công tử còn có ân với ta. Ta vốn chỉ muốn tìm Bùi công tử, sao có thể có ý dụ dỗ người khác…”
Lời vừa ra, mọi người thần sắc khác nhau, qua cơn kinh ngạc, bầu không khí lập tức trở nên quái dị.
Đoan Dung công chúa hơi nâng cằm, biểu tình không giấu được vẻ kinh ngạc lẫn kiêu ngạo, lúc này mới mượn ánh nến quan sát kỹ nữ tử đang chật vật quỳ dưới đất trước mắt.
Nàng chăm chú nhìn vào y phục nhạc cơ mà Nguyễn Yểu đang mặc, chẳng những không tức giận mà ngược lại cười nhạt.
“Ngươi... ngưỡng mộ Bùi Bá Ngọc?”