Tiết Thanh minh trôi qua, bên ngoài cửa sổ cây hải đường cành lá sum suê, hoa đỏ rực rỡ như ánh ráng chiều, lặng lẽ báo hiệu xuân tàn.

Nguyễn Yểu dựa người trên giường, trong tay cầm cuốn thoại bản lật đến vang tiếng soàn soạt, sau đó chán chường nhìn bóng hoa dưới hiên, khẽ thở dài lẩm bẩm: “Sao lại toàn loại kết cục thế này…”

Phẩm Khương nghe vậy tiến lại gần, tò mò hỏi: “Nương tử đang nói gì vậy?”

“Ngươi muốn xem thử không?” Nguyễn Yểu thuận tay đưa sách cho nàng.

“Nô tỳ nào biết chữ chứ...” Phẩm Khương vội xua tay.

Hai người rảnh rỗi vô sự, Nguyễn Yểu liền thuận miệng kể chuyện trong sách cho nàng nghe.

Chuyện kể rằng ở đất Ngô có một thư sinh họ Phùng, một buổi tối mùa hè ngồi hóng mát trong phòng, chợt thấy bên cửa sổ xuất hiện một nữ lang áo xanh váy biếc, tự xưng họ Tiêu.

Phùng sinh thấy nàng mỹ lệ như tiên giáng trần, liền đứng dậy giữ lấy ống tay áo nàng muốn thân cận. Nữ lang vội vàng né tránh, chỉ để lại một mảnh góc váy.

Sáng hôm sau, Phùng sinh nhìn kỹ lại, làm gì có góc váy nào, rõ ràng là một mảnh lá chuối tây. Hắn ra sân nhìn, quả nhiên cây chuối trong vườn gãy mất một góc lá giống hệt, lập tức chém cây chuối, nào ngờ từ gốc chuối chảy ra máu tươi.

“Cứ vậy... trực tiếp chém cây sao?” Phẩm Khương nghe đến ngẩn người.

“Sau đó còn có một tên trọc đầu——” Nguyễn Yểu nhất thời lỡ miệng, vội nuốt chữ “trọc đầu” vào, “À, một hòa thượng, nói nữ tử họ Tiêu là yêu quái biến thành, dụ dỗ không ít tăng nhân.”

“Nhưng rõ ràng nữ tử kia chưa nói câu nào, ngược lại là Phùng sinh tự tiện túm áo nàng trước cơ mà.” Phẩm Khương nghi hoặc, thấy nàng sắc mặt không vui, vội cười nói: “Dù sao cũng chỉ là sách tiêu khiển, nương tử nếu không thích xem, nô tỳ sẽ đến Tàng Thư Các đổi mấy cuốn khác.”

Nguyễn Yểu lặng lẽ suy nghĩ, bỗng ôn nhu lên tiếng: “Ngươi lấy cho ta cây bút tới đây.”

Nàng nằm bệnh buồn chán, mới bảo Phẩm Khương tới Tàng Thư Các lấy mấy quyển sách giải trí về đọc cho đỡ buồn.

Chỉ là sách của Thôi thị thật chẳng ra làm sao, nàng lật qua lật lại đều là mấy cuốn thoại bản ngớ ngẩn vô vị.

Trong sách nam tử phần lớn tâm thuật bất chính, bản thân chẳng giữ được tiết tháo, lại đổ tội yêu quái dụ người, rõ là do đám thư sinh nghèo hủ lậu viết ra. E rằng cả đời họ cũng chẳng gặp nổi nữ tử mỹ mạo như vậy, nói chi chuyện âu yếm yêu thương.

Hơn nữa, Yến Chiếu viên xa hoa thế này, mỹ tỳ ca kỹ đầy cả ra, thật không hiểu Thôi thị cất giữ loại sách như thế làm gì.

Tác giả còn vẽ cả tranh minh họa, bút pháp tỉ mỉ. Thư sinh mày thanh mắt tú, nữ tử họ Tiêu lại một bộ dạng hồ ly tinh trêu hoa ghẹo nguyệt, vô cùng đáng ghét.

Nguyễn Yểu cầm bút lên, lưu loát viết xuống mấy dòng phê bình, cuối cùng còn tiện tay vẽ thêm trên mặt Phùng sinh một cái đầu rùa.

Dù sao giờ đây Thôi thị cũng sụp đổ, Yến Chiếu viên đổi chủ. Ngoại trừ nàng, còn ai biết chuyện này, miễn cho tương lai có người khác đọc phải, chẳng dưng làm hại hậu thế.

Viết xong nàng hài lòng nhìn lại lần nữa, rồi gọi Phẩm Khương tới.

“Nương tử muốn bỏ tất cả sách này sao?” Phẩm Khương cẩn thận ôm lấy sách.

“Không xem nữa, chán chết đi được... Ngươi đem chúng trả về thư các hết đi.”

  •  

Khi Phẩm Khương ôm sách tới Tàng Thư Các, lại không thấy thị nữ giữ cửa như thường ngày.

Nàng vừa bước tới cửa, một nam tử từ bên trong bước nhanh ra ngăn lại, “Phẩm Khương cô nương tới trả sách sao?”

“Vâng!” Phẩm Khương giật mình, vội cúi đầu chào: “Gặp qua Trọng đại nhân...”

Trọng Phong thấy nàng ôm sách cao gần chạm cằm, liền tự nhiên đưa tay ra đỡ lấy: “Công tử đang ở bên trong, đưa sách đây cho ta.”

Hắn vóc dáng cao lớn, cánh tay dài, dễ dàng nhận lấy chồng sách từ tay nàng. Phẩm Khương cũng không tiện từ chối, chỉ đành cúi đầu cảm tạ: “Vậy làm phiền đại nhân rồi.”

Trọng Phong ôm sách vào trong, thấy Bùi Chương đang lấy từ trên giá sách xuống một cuốn thư trục.

Bùi Chương thấy hắn ôm một chồng sách lớn, ánh mắt liền dừng trên cuốn sách trên cùng.

“Là sách Phẩm Khương vừa đem trả.” Trọng Phong giải thích, “Chắc vị nương tử kia bệnh nằm mãi chán quá, nên xem sách nhanh...”

Nghe nhắc tới người kia, động tác của Bùi Chương thoáng khựng lại, dùng ngón tay nhấc một cuốn từ tay Trọng Phong lên, tùy tiện lật hai trang.

Sách của Thôi thị đương nhiên là quý giá đặc biệt, dù là tạp thư cũng đều là bản quý hiếm, tinh xảo vô cùng.

Trọng Phong tò mò cúi nhìn, chậm rãi đọc tiêu đề: “Tiêu thị nữ…”

Lời vừa dứt, Bùi Chương đã lật thêm hai trang, ánh mắt rơi vào tranh minh họa, thấy nét vẽ nguệch ngoạc, bỗng dưng bật cười lạnh một tiếng.

  •  

Ngoại trừ vết thương trên vai, những ngày này Nguyễn Yểu sống coi như rất dễ chịu.

Đầu bếp trong Yến Chiếu viên khéo tay vô cùng, món chè ngọt hay bánh hấp đều thơm ngon tinh tế, trong viên còn nuôi bò sữa riêng, mỗi ngày đều có sữa tươi và phô mai mới làm mang đến cho nàng dùng.

Được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng như vậy, không phải chịu cực khổ như trước kia, Nguyễn Yểu vốn sẵn dung mạo xinh đẹp, da thịt càng ngày càng trắng nõn mịn màng, mặt như hoa mẫu đơn soi bóng nước, kiều diễm động lòng người.

Hơn nữa, chuyện nàng liều mình đỡ kiếm thay Bùi Chương đã truyền khắp trong viên từ lâu. Thỉnh thoảng có vài thị nữ tò mò đi ngang qua, lén lút nhìn vào phòng, muốn thấy vị nương tử đó rốt cuộc có dung mạo như thế nào.

Thoắt cái, xuân tàn hạ đến, hoa hải đường ngoài viện đã rụng hơn nửa.

Chờ đến khi nữ y cuối cùng đồng ý cho nàng xuống giường đi lại, Bùi Chương lại sai người đưa thuốc trị sẹo tốt nhất tới, thì Nguyễn Yểu đã muốn ở trong phòng đến sắp phát mốc rồi.

Nơi nàng ở hiện giờ là một tiểu viện nằm dưới chân núi Nam Sơn trong Yến Chiếu viên. Chung quanh hoa cỏ um tùm, yên tĩnh vô cùng.

Nguyễn Yểu cùng Phẩm Khương men theo con đường nhỏ rậm rạp hoa cỏ chậm rãi bước đi. Đi mãi tới lúc gặp lại khu rừng trúc có treo ngọc phiến, nàng không khỏi nhớ lại chuyện cũ, nhớ cả lời Thôi Lâm ngày đó mắng chửi Bùi Chương.

Ngày trước, Diệu Tĩnh từng kể với nàng, Bùi Chương thuở nhỏ cùng mẫu thân ở Linh Sơn tự một thời gian, sau đó mẫu thân hắn xuất gia làm ni cô. Nhưng Thôi Lâm lại nói bà bị điên, giờ nghĩ kỹ lại càng thấy kỳ quái khó hiểu.

Còn thê tử của Thôi Lâm là Bùi Lam, nghe nói từ khi biến cố xảy ra liền quá đau buồn mà phát bệnh tâm thần, hiện đang được Bùi Chương đặc biệt mời nhiều nữ y cẩn thận chăm sóc.

Về việc này, Nguyễn Yểu cũng không ngạc nhiên. Dù sao hai nhà Thôi – Bùi vốn cũng từng là thông gia tốt đẹp, Bùi Lam thoáng chốc mất đi phu quân, gia tộc lại do chính đường đệ kê biên gia sản, đổi lại là ai cũng không thể dễ dàng chấp nhận.

Tuy nàng đã nghe qua tội danh của Thôi thị, nhưng xét cho cùng Thôi Lâm cũng từng là tỷ phu của Bùi Chương, hai người lại cùng nhau lớn lên từ nhỏ. Thế nhưng đêm đó, từ đầu đến cuối gương mặt Bùi Chương không chút gợn sóng, thật chẳng rõ trong lòng hắn nghĩ gì.

“Đừng đi lối này nữa.” Nhìn ngọc phiến treo lấp lánh giữa rừng trúc, Nguyễn Yểu bất giác nhớ tới đêm máu lửa ấy, vội kéo tay Phẩm Khương vòng qua lối khác.

Còn chưa đi được bao xa, từ phía khúc quanh trước mặt vang lên giọng nữ mềm mại dịu dàng, nghe vô cùng đáng thương: “Chiếc trâm châu kia là di vật của mẫu thân, đối với thiếp rất quý giá, van xin đại ca cho thiếp lên đó tìm...”

Nguyễn Yểu theo bản năng nhìn qua, liền thấy sắc mặt Trọng Phong lộ rõ vẻ khó xử, đang nói chuyện với một nữ lang áo váy màu hồng phấn nhạt.

Thấy nàng xuất hiện, đôi mắt Trọng Phong hơi sáng lên, có chút quan tâm ẩn giấu bên trong.

Nữ lang kia cũng ngừng giọng, quay đầu nhìn về phía Nguyễn Yểu.

“Trọng đại ca.” Nguyễn Yểu mỉm cười nhẹ nhàng, liếc mắt đã nhận ra nữ lang áo hồng phấn kia.

Đêm xảy ra binh biến, lúc vội vàng đuổi theo Bùi Chương, nàng suýt chút nữa đụng phải vị cô nương này ở cửa lầu.

Trọng Phong nhẹ nhàng gật đầu với Nguyễn Yểu, lại bất đắc dĩ nói với nữ lang kia: “Không phải ta không cho ngươi lên, chỉ là công tử hiện đang ở phía trên, người không thích bị quấy rầy, cô nương đợi lát nữa hãy đến.”

Đôi mắt nữ lang kia hơi ướt, khi quay đầu lại còn long lanh ngấn lệ, dáng vẻ thật khiến người ta thương tiếc. Đến Nguyễn Yểu nhìn thấy cũng không khỏi thoáng mềm lòng.

Có lẽ vì thấy có người ngoài, nàng không nói thêm lời nào, chỉ khẽ cắn môi, ai oán gật nhẹ đầu.

Ánh mắt hai nữ tử khẽ giao nhau trong chớp mắt, Nguyễn Yểu liền nhẹ nhàng nở một nụ cười.

Nữ lang kia khẽ cúi đầu, nhu thuận hành lễ rồi quay người rời đi.

“Nương tử khí sắc không tồi,” Trọng Phong lúc này mới nhìn kỹ nàng một chút, “Vết thương còn đau không?”

“Bốn phần đau, sáu phần ngứa...” Nguyễn Yểu nhăn mặt khổ sở.

Thật ra vết thương sắp khỏi hoàn toàn, nhưng nàng vẫn muốn làm bộ khổ sở thêm vài ngày, miễn cho Bùi Chương lại nghĩ đến chuyện đuổi nàng đi.

Nguyễn Yểu vừa đáp lời vừa lơ đãng nhìn theo bóng dáng uyển chuyển thướt tha của nữ lang kia, rồi hỏi bâng quơ: “Vừa rồi Trọng đại ca cùng cô nương kia nói chuyện gì vậy? Ta thấy nàng sắp khóc tới nơi...”

Trọng Phong thoáng chần chừ, sắc mặt có chút khác lạ, rồi đáp: “Nàng đánh rơi một chiếc trâm châu ở đình trên núi, muốn quay lại tìm.”

Nguyễn Yểu làm như không để ý, khẽ gật đầu: “Thì ra là vậy... Trên núi vốn ít người qua lại, nàng chờ một lát nữa lên tìm cũng không muộn.”

Hai người lại hàn huyên thêm vài câu nữa, Nguyễn Yểu rất nhanh liền cáo từ rời đi.

Đi được một đoạn, nàng mới hỏi nhỏ Phẩm Khương bên cạnh: “Ngươi biết cô nương kia sao?”

Phẩm Khương không chút do dự đáp ngay: “Đương nhiên là biết, nàng tên Sắt Như, là ca kỹ Thôi đại nhân năm ngoái tốn mười hộc nam châu mua về từ ngoại quận.”

“Nhưng ca kỹ trong viên không phải đều đã được đưa về nhà rồi sao?”

“Sắt Như cô nương đêm ấy bị thương, nên vẫn được giữ lại trong viên.” Phẩm Khương nói.

Quả nhiên là vậy...

Nguyễn Yểu vừa rồi nhìn nàng ta một cái nhíu mày hay một nụ cười đều thấy quen thuộc, chẳng khác gì đang soi gương nhìn lại chính mình năm xưa. Nàng sao lại không nhìn ra tâm tư của đối phương chứ?

Ngày trước, chính nàng cũng từng cố tình ném chiếc trâm ngọc trước mặt Tạ Ứng Tinh để tìm cớ gặp mặt.

Chỉ là loại thủ đoạn này vốn chẳng cao minh, dùng để gạt mấy chàng thiếu niên non nớt còn dễ, chứ với thế gia công tử như Bùi Chương thì tất cả còn phải tùy vào việc đối phương có chịu phối hợp hay không.

Ngẫm kỹ lại, Nguyễn Yểu thật sự cũng có chút tò mò, không biết người như Bùi Chương rốt cuộc có vì sắc đẹp khuynh quốc kia mà động lòng hay không.

Nhưng dựa vào tình hình trước mắt, nàng cảm giác dường như còn chưa đủ.

Không khỏi cảm thấy nhụt chí.

Giờ đây tất cả mọi người đều cười nhạo nàng si mê cuồng dại với Bùi Chương, thậm chí nàng còn vô duyên vô cớ ăn một nhát kiếm, vậy mà nửa phần lợi ích cũng chưa vớt được.

Nếu bây giờ nàng dễ dàng từ bỏ nhận thua, sao có thể cam tâm? E rằng mỗi lần soi gương nhìn vết sẹo sau lưng, nàng đều tức đến hộc máu mất thôi.

Hai người họ dù gì cũng từng trải qua sinh tử cùng nhau, cho dù hiện tại Bùi Chương đối với nàng chưa có chút động tâm nào, thì ít nhất hắn cũng đã ghi nhớ nàng thật kỹ rồi.

Dù hắn xuất thân tôn quý tới đâu, nói cho cùng cũng chỉ là một người phàm mắt thịt có đủ thất tình lục dục mà thôi, chẳng lẽ thật sự muốn làm hòa thượng thanh tâm quả dục?

Tóm lại, nàng hiện giờ sống cũng chẳng dễ dàng, vốn cũng chẳng cần quan tâm đến thanh danh nữa. Người khác càng xem thường nàng, nàng càng muốn dây dưa với hắn thêm một phen, nếu không làm sao xứng đáng với một kiếm đau đớn kia.

  •  

Vết thương dưới vai dần dần khép lại, mấy ngày liền ngứa ngáy khó chịu khiến Nguyễn Yểu trong lòng cũng buồn bực nóng nảy, ngủ mơ cũng nhịn không được mà gãi.

Nàng lặng lẽ nghe ngóng được từ các thị nữ rằng, Bùi Chương thỉnh thoảng buổi sáng sẽ đến Vân Bạch các xử lý chính vụ. Thế nên, nàng liền thường xuyên cố ý đến gần vườn hoa ngoài Vân Bạch các, hy vọng có thể “tình cờ” gặp mặt hắn.

Buổi sáng hôm ấy, sương mù dày đặc, cành hoa còn đọng sương sớm từ đêm trước, long lanh ướt át.

“Rắc——”

Nguyễn Yểu nhẹ nhàng cắt một cành hoa bỏ vào giỏ trúc.

Cắt được hơn mười cành, nàng tính toán thời gian thấy vừa đủ, liền ôm giỏ hoa thong thả bước ra khỏi vườn.

Từ vườn hoa đến Vân Bạch các có một đoạn hành lang uốn lượn quanh co qua núi, mỗi lần đi qua đều khiến Nguyễn Yểu vô cùng mất kiên nhẫn.

Nhưng lần này, may mắn cuối cùng cũng mỉm cười với nàng.

Từ xa, nàng đã thấy bóng dáng áo bào trắng của Bùi Chương xuất hiện ở đầu bên kia hành lang, dáng người thanh cao thẳng tắp, bước chân nhẹ nhàng thong thả tiến lại gần.

Nguyễn Yểu từ trước đến nay vốn thấy màu trắng nhạt nhẽo nhàm chán, nhưng phải thừa nhận rằng dáng người Bùi Chương thật sự cao gầy đẹp đẽ, mặc bạch y lại càng thêm thanh quý tao nhã, không chút tỳ vết.

Từng bước một, nàng tiến về phía trước, tới khúc quanh nhẹ nhàng đưa tay vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối bên tai.

Ngay khoảnh khắc sắp sửa “tình cờ” gặp gỡ Bùi Chương, bất ngờ từ phía sau có người hung hăng đẩy mạnh nàng một cái!

Nguyễn Yểu không kịp phản ứng, dưới chân lảo đảo, giỏ hoa trong tay lập tức rơi xuống đất, cánh hoa văng tung tóe, hỗn loạn rơi đầy trước mặt người kia.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play