Đúng là cảnh xuân như tranh vẽ, ngoài đình cây cối xanh um, chim oanh ríu rít. Giữa tiếng bước chân khẽ khàng mà hỗn loạn, dần dần có người tới gần.

Nữ tử vận một bộ váy vải bố giản dị, đi theo phía sau tì khưu ni trong chùa, lặng lẽ đứng dưới bậc thềm.

Nàng vóc dáng nhỏ nhắn mảnh mai, đứng khuất sau người khác, càng thêm vẻ yếu đuối đáng thương.

Ánh mắt Bùi Chương khẽ dừng trên người nàng, nhưng rất nhanh lại rời đi.

“Mười ngày sau chính là tiết Hàn Thực, chuyện tế mộ tiên mẫu đến lúc đó lại phiền trụ trì rồi.” Giọng Bùi Chương ôn hòa vang lên.

Trụ trì đã gần đến tuổi ngũ tuần, thần sắc ôn hòa: “Bùi công tử không cần khách khí, đây vốn là bổn phận của bần ni.”

Bùi Chương nhẹ nhàng gật đầu, không ở lại lâu nữa. Trọng Phong cùng Trọng Vân thấy hắn đứng dậy, cũng vội vàng đi theo.

Khi đi xuống bậc thềm, ánh mắt hắn vô tình chạm phải ánh mắt nàng. Nguyễn Yểu nhìn về phía Bùi Chương, trong đôi mắt thoáng qua tia vui mừng không kịp che giấu, rồi ngay lập tức như ý thức được còn có người khác, lại vội vàng cúi đầu.

Hắn thần sắc bình lặng, coi như không thấy, ánh mắt lướt nhẹ rời đi.

Đợi đi xa một chút, Trọng Phong rốt cuộc không nhịn được nhỏ giọng nói: “Công tử đi vội như thế, có cần thuộc hạ báo trước với quý nương tử kia một tiếng hay không? Nếu không nàng lại tìm đến công tử.”

Bùi Chương nghe vậy hơi nhíu mày: “Ngươi thích nàng à?”

Trọng Phong sửng sốt, vội vàng lắc đầu: “Công tử hiểu lầm rồi, thuộc hạ không có ý đó...”

“Vậy ngươi vô duyên vô cớ báo cho nàng làm gì?” Trọng Vân nhỏ giọng tiếp lời, sắc mặt hơi kỳ quái. Hắn và Trọng Phong đi theo công tử từ nhỏ, những năm này đã thấy quá nhiều nữ nhân cố tình tiếp cận. “Vị nương tử này thân phận không rõ, hành tung công tử và nàng có liên quan gì đâu?”

Bùi Chương không trả lời.

Ra đến sân trước, chẳng hiểu vì sao, hắn lại thoáng nghiêng đầu nhìn lại phía sau.

Nữ tử kia đang bước lên bậc thềm, váy áo trắng bị gió nhẹ thổi bay, hơi phất lên một chút.

Rõ ràng khắp nơi cảnh xuân tươi đẹp, nhưng bóng mái chùa lại vừa vặn phủ xuống giữa đôi mày hắn, khiến dung nhan thanh lãnh ấy dường như phủ thêm một lớp bóng tối âm u, nặng nề không sao gạt bỏ được.

  •  

Trong sân, Nguyễn Yểu hết sức ngoan ngoãn cúi người hành lễ với trụ trì, cảm tạ nhiều lần rồi mới xoay người rời đi.

Ở trong chùa thời gian này, nàng biết mình thân phận ăn nhờ ở đậu, chùa cũng chẳng thể nuôi người nhàn rỗi, những việc như thắp hương, đổi nước, lau dọn, nàng đều cố gắng làm hết sức.

Vừa rồi, tại tiểu đình, trụ trì hỏi nàng về dự định ngày sau, nói chùa quen biết một thương đội, khoảng trước sau trung thu sẽ đi ngang qua Quảng Lăng, nếu nàng muốn, đến lúc ấy có thể theo họ tới Lạc Dương.

Những lời trụ trì nói cũng không nằm ngoài dự liệu của Nguyễn Yểu.

Nếu đến lúc thương đội tới mà chỗ Bùi Chương vẫn không chút tiến triển, nàng sẽ nghe lời trụ trì, theo thương đội về Lạc Dương tìm vị hôn phu Tạ Ứng Tinh.

Chỉ là năm trước, biến cố tướng quân phản bội khiến thiên tử nổi giận, dư âm đến nay chưa hết. Lấy thân thế hiện giờ của Tạ gia, dù muốn thay cha nàng giải tội, chỉ e cũng lực bất tòng tâm.

Do dự hồi lâu, Nguyễn Yểu vẫn cầm theo chiếc dù Bùi Chương đưa, đẩy cửa ra ngoài.

Đường núi khó đi, chờ nàng leo lên đỉnh núi phía đông, trán đã phủ một lớp mồ hôi mỏng, tóc mai cũng thấm ướt.

Còn chưa kịp tới Tồn Trúc lâu, trong rừng chợt nổi gió lạnh, cành lá run lên rào rạt, giọt mưa tí tách rơi xuống, xung quanh phủ lên một tầng sương mờ ẩm ướt.

Nguyễn Yểu bung dù, giày vớ chẳng biết từ lúc nào đã dính đầy bùn đất, bước chân thấp cao, lại bất cẩn một bước, bị một cành cây gãy sắc bén cứa mạnh vào chân, máu lập tức chảy ra.

Nàng đau đớn hít mạnh một hơi, suýt nữa rơi nước mắt, trong lòng lập tức sinh ra chút hối hận.

Có lẽ nàng thật sự khắc với nơi này, hai lần tới đây, không phải tuyết rơi thì là trời mưa, thật là khiến người ta bực bội.

Nàng trốn dưới một tàng cây, xé một mảnh vải trên tà váy băng bó qua loa vết thương, cố nhịn đau đứng lên.

Trời càng ngày càng tối, bất chợt, một bàn tay to không chút phòng bị từ phía sau vươn tới, hung hăng siết chặt vòng eo nàng, thô bạo đẩy nàng về phía thân cây.

Nguyễn Yểu bị ép tới lảo đảo, thái dương mạnh mẽ đập vào thân cây, trong miệng bật ra tiếng kêu đau đớn, sợ hãi.

“Yểu Nương...” Giọng nam nhân kề sát bên tai nàng, âm u lạnh lẽo như rắn độc phun nọc.

Nguyễn Yểu cứng đờ người tại chỗ, lạnh lẽo từ cột sống lan ra khắp toàn thân. “Là ngươi?”

Vương sinh cũng không vội trả lời, tay thô bạo xoa nắn trên ngực nàng vài cái, hơi thở trở nên thô nặng, cười lạnh nói: “Suýt chút nữa ta bị ngươi lừa, thật tưởng ngươi muốn xuống tóc làm ni cô. Hóa ra ngươi là muốn trèo lên cây đại thụ Bùi Chương kia...”

Nàng cảm thấy buồn nôn, liều mạng giãy giụa, hung hăng đá hắn mấy cái.

Trong lúc bực tức, Vương sinh lật ngược người nàng lại, hung hăng giáng xuống một cái tát.

Nguyễn Yểu gần như ngã ngồi xuống đất, trong tai vang lên từng hồi ù ù.

Vương sinh hung dữ lẩm bẩm mấy câu, túm tóc nàng kéo lên, ghì mạnh thân thể nàng xuống, tay hắn thô bạo xé váy nàng, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc ngươi là ai? Đầy miệng lời nói dối, lại còn lừa được tất cả mọi người, rõ ràng họ Nguyễn mà một hai nói dối họ Quý, đủ thấy trong lòng ngươi có quỷ!”

Thấy khó có thể thoát được, Nguyễn Yểu cắn chặt răng, buông mềm giọng, nghẹn ngào cầu xin: “Đau quá... Lang quân sao lại nói những lời này...”

Nàng ngừng giãy dụa, Vương sinh cho rằng nàng chịu thuận theo, liền thấp giọng cười, “Sớm nên thế mới phải.” Hắn nâng mặt nàng lên, “Bây giờ ngươi rơi vào tay ta, ta cũng chẳng sợ cho ngươi biết, trấn trên có người đang cầm tranh đi tìm ngươi... hình như họ Tạ thì phải? Bức họa kia với ngươi giống hệt...”

Nghe lời này, hai mắt Nguyễn Yểu chợt mở lớn, tim đập mạnh từng hồi trong ngực. Ngay lúc đó, nàng cảm giác bên dưới lạnh lẽo, rõ ràng váy đã bị hắn kéo xuống.

Hắn vẫn lảm nhảm điều gì đó, tựa như nhặt được bảo bối, bàn tay bắt đầu mò xuống dưới.

Nguyễn Yểu im lặng không lên tiếng, chậm rãi ngẩng mặt, thuận theo hắn đưa tay như muốn ôm lấy cổ hắn, nhưng làn da trắng nõn mịn màng kia lại bí mật che giấu một vệt bóng đen cổ quái.

Vương sinh ôm đầy trong lòng ngọc thể mềm mại, vừa đắc ý khoái trá mà rên lên một tiếng, giây tiếp theo, bóng đen kia đã hung hăng cắm sâu vào cổ hắn.

Hắn đột nhiên trợn tròn hai mắt, khuôn mặt vặn vẹo, cổ họng phát ra những tiếng "hô hô" quái dị, máu tươi lập tức ào ạt phun ra, tanh ngọt bức người.

Nguyễn Yểu lặng lẽ nhìn hắn, đôi mắt trong veo như đang bùng lên hai ngọn lửa dữ, chăm chú không chớp.

  •  

Gió đêm gào thét, lướt qua tai như ma quỷ thì thầm.

Một con chim sẻ bị kinh động kêu lên, gần như sượt qua đỉnh đầu Nguyễn Yểu.

Nàng sợ hãi như chim non mất tổ, tập tễnh chạy xuống chân núi. Đôi tay nàng vẫn còn đang run, trước mắt thỉnh thoảng lại hiện lên khuôn mặt Vương sinh lúc chết với từng đường gân xanh nổi lên.

Dọc đường, cành cây và bụi gai cào rách da thịt nàng, trên người loang lổ vết thương.

Một năm nay, kẻ muốn gây bất lợi cho nàng há chỉ một mình Vương sinh. Nàng chưa từng dám buông lỏng cảnh giác dù chỉ một ngày, ngay cả chiếc trâm gỗ hết sức bình thường trên tóc, ban đêm nàng cũng dùng đá mài đến cực kỳ sắc bén.

Vương sinh nhìn thì gầy yếu nhưng thi thể lại nặng ngoài dự đoán. Nguyễn Yểu dùng hết sức lực đem thi thể đẩy xuống sườn núi, những đồ vật dính máu cũng đều ném vào nơi tối tăm, khuất bóng.

Nàng đã phải chịu biết bao gian khổ mới chạy trốn được tới đây, sao có thể cam tâm chịu nhục trước loại người vô sỉ như Vương sinh.

Hắn chết cũng không đáng tiếc.

Nhưng nơi này cũng không thể tiếp tục lưu lại nữa.

Vương gia bỗng dưng mất đi con trai, nhất định sẽ không chịu để yên. Cho dù nàng đã giấu kín thi thể, nhưng cuối cùng vẫn là một mối họa lớn. Một khi thi thể bị tìm thấy, người ta sẽ lập tức nghi ngờ tới nàng. Chỉ dựa vào sức lực yếu ớt này, nàng làm sao có thể tự bảo vệ mình?

Từ Quảng Lăng đến Lạc Dương, núi xa sông dài, ngàn dặm xa xôi.

Ba tháng trước, nàng bán đi cây trâm cuối cùng, đem hết số bạc vụn gom góp được, nhờ người bán hàng rong mang theo bức thư do chính nàng viết gửi tới Tạ phủ ở Lạc Dương.

Lúc đó, Bùi Chương còn chưa xuất hiện, nàng chỉ còn cách trông cậy vào Tạ Ứng Tinh.

Cha anh nàng bị kết tội phản quốc, Nguyễn Yểu sợ trên đường sẽ bại lộ thân phận, không dám ghi rõ trong thư mình đang ẩn náu ở chùa Linh Sơn, chỉ nói dối rằng đang ở một ngôi miếu Hoa Thần xa xôi thuộc quận Lang Gia.

Nếu Tạ Ứng Tinh thấy được bức thư, chắc chắn sẽ hiểu dụng ý của nàng. Nhưng không hiểu sao hắn lại dùng tranh vẽ để tìm nàng.

Nghĩ đến mức đầu đau như muốn nứt ra, nàng mặc kệ vết thương trên chân, lợi dụng bóng đêm cuống quýt chạy trốn vào thị trấn.

Khi nàng kéo chân tập tễnh tiến vào thị trấn, cả người đã kiệt sức, tinh thần đến cực hạn.

Trời chưa sáng hẳn, mưa phùn tí tách rốt cuộc đã ngừng.

Nguyễn Yểu tự biết bản thân váy áo rách rưới, tóc tai hỗn loạn, sợ người khác chú ý nên chẳng dám dừng chân dù chỉ một khắc, vội vàng hướng về phía cửa hàng bán hương trong trấn.

Nàng và nữ chủ quán từng qua lại vài lần, tính tình người này cũng nhanh nhẹn, cả hai xem như có chút quen biết. Trên người nàng vẫn còn một ít bạc vụn, nếu nhờ nàng ta giúp đỡ đưa tin cho Tạ lang tới đón...

Nguyễn Yểu siết chặt tà váy, đầu ngón tay cắm sâu vào lòng bàn tay cũng chẳng thấy đau.

Tạ Ứng Tinh là vị hôn phu nàng từng cẩn thận lựa chọn, đối với nàng cũng vô cùng yêu thương chiều chuộng.

Dù cho không thể lại lấy nàng làm vợ, chắc chắn hắn cũng sẽ không thể mặc kệ nàng.

Ánh mặt trời vừa ló dạng, cửa hàng hương đã hiện ra ở cuối con hẻm nhỏ. Nguyễn Yểu nhấc váy lên định chạy tới, bỗng sau gáy đau nhói, nàng lập tức mất đi ý thức.

  •  

Một đêm mưa xuân tầm tã, ngày hôm sau trời quang mây tạnh, xanh trong như vừa được gột rửa.

Trước cửa dịch quán, một đoàn người cưỡi ngựa phi nhanh đến, bụi đất tung bay đầy trời.

Người cầm đầu vận một bộ kỵ trang màu đen gọn gàng, dáng người cao lớn, phong thái uy nghi. Đến trước cửa, hắn ghìm cương xuống ngựa, tiện tay ném roi cho tùy tùng, lạnh giọng hỏi: “Người đâu?”

“Ở phòng số hai...” Lời chưa dứt, hắn đã sải bước nhanh lên lầu.

Vừa đẩy cửa phòng, đã thấy thiếu nữ bất tỉnh nằm co ro trên sàn đất, vóc dáng mảnh mai cuộn tròn lại như đứa trẻ, váy áo tóc tai đều chật vật, ngay cả giày cũng chỉ còn một chiếc.

“Thế tử liệu sự như thần! Thuộc hạ làm theo lời thế tử dặn dò, trời còn chưa sáng đã canh ở ngoài tiệm hương, quả nhiên bắt được nàng ta.” Tùy tùng cao hứng theo sau, “Thế tử từng dặn nàng này rất gian xảo, thuộc hạ một lời cũng không cho nàng nói, trực tiếp trói tới đây...”

Nam tử nhíu chặt mày, chẳng hề chê bẩn, cúi người bế nàng đặt lên giường, sắc mặt lạnh xuống, giọng nói lạnh lùng trách mắng: “Tự đi nhận phạt đi.”

Tùy tùng nghe vậy ngây ra như khúc gỗ, vội vã đáp lời, đang định lui ra thì nam tử lại lạnh giọng nói tiếp: “Gọi Châu Ngọc tới đây, lại đi mời nữ y nổi tiếng đến.”

Thị nữ Châu Ngọc dẫn theo nữ y vào trong phòng, nam tử cũng không có ý tránh né. Đợi nghe nữ y nói rõ Nguyễn Yểu chỉ bị thương ngoài da, hắn mới sắc mặt lạnh lùng đi ra ngoài.

Hắn trở lại phòng ngủ, từ trên bàn cầm lên một phong thư cũ nát, ánh mắt dừng trên hai chữ “Tạ lang” viết rất nắn nót kia, khẽ cười lạnh một tiếng, tùy tay xé nát bức thư thành từng mảnh nhỏ.

  •  

Trên đùi đau nhức, Nguyễn Yểu nhíu mày, chậm rãi mở mắt.

Trong phòng ánh sáng lờ mờ, bên giường là bóng dáng cao lớn của một nam nhân áo đen, tóc đen buộc cao thành đuôi ngựa, nhất thời kích động khiến mắt nàng rơi xuống hai giọt nước mắt, nàng yếu ớt vươn tay muốn nắm lấy tay áo hắn, dịu dàng gọi: “Tạ lang...”

Hắn thân hình chưa động, nhưng Nguyễn Yểu lại chụp hụt vào khoảng không.

Nàng dụi mắt nhìn kỹ lại, nam nhân trước mặt tướng mạo tuấn mỹ, lông mày như kiếm sắc, đôi mắt sáng lạnh như sao trời, giữa mặt mày không có lấy một chút nhu tình, thần sắc lạnh lẽo.

Nguyễn Yểu kinh ngạc vô cùng, tim lập tức chìm thẳng xuống đáy, môi run run, thì thào gọi tên: “Hoắc Dật?”

Ánh mắt hắn sắc bén, cười như không cười mà đánh giá nàng.

Nguyễn Yểu không lên tiếng, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Chạy trốn cả đêm kiệt sức, trong lúc hôn mê nàng lại mơ thấy cảnh tượng mình dùng trâm đâm người. Giờ phút này tỉnh lại, đầu óc vẫn hỗn loạn vô cùng.

Hơn nữa, nàng trăm mong nghìn đợi Tạ Ứng Tinh, nhưng người xuất hiện trước mặt lại là Hoắc Dật, quả thật như trò đùa oái oăm.

Nguyễn Yểu sợ rằng mình vẫn còn nằm mơ, lại nhắm mắt lại, nhưng nước mắt đã rơi xuống trước một bước.

Nàng biết rõ bản thân chẳng còn thứ gì ngoài chút nhan sắc bên ngoài này, nói gì cũng đều sai cả, chỉ có khóc lóc như hoa lê đẫm mưa mới là việc quen thuộc nhất của nàng.

Hoắc Dật giữa mày toàn là châm chọc, lạnh lùng giễu cợt: “Ta còn tưởng ngươi tìm được chỗ tốt nào, mới hao tâm tổn trí trộm mê dược chạy trốn. Nhưng hôm nay nhìn ngươi, thật sự còn thảm hơn cả lúc trước ở Duyện Châu, quả đúng là mở rộng tầm mắt ta.”

Miệng hắn tuy sắc bén, nhưng thấy nàng khóc lóc thảm thiết, cuối cùng vẫn là lấy khăn lau nước mắt cho nàng.

Chỉ là động tác của hắn cũng không nhẹ nhàng, sát đến mức mắt nàng hơi đau, theo bản năng muốn né tránh, lại cố gắng kiềm chế.

Đợi nàng ngừng khóc, Hoắc Dật không biểu cảm ném khăn sang một bên, lạnh giọng hỏi:

“Nói đi.”

Giọng hắn không hề tốt lành: “Vì sao đào hôn?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play