“Nha ——”
Sau tiếng kêu hoảng hốt ngắn ngủi, dưới lầu truyền đến tiếng bước chân hốt hoảng, ngay sau đó là âm thanh "đăng đăng đăng" vội vã giẫm lên cầu thang gỗ hướng về tầng hai.
Bậc thang cũ kỹ, khi bị giẫm lên phát ra tiếng “kẽo kẹt” rung động, khiến ánh nến trên bàn cũng hơi chao đảo, chiếu ra một bóng dáng mềm mại mảnh mai.
Thiếu nữ nhấc góc váy chạy lên, đôi mắt trong veo tràn ngập sợ hãi.
Bùi Chương bàn tay đang cầm bút lông thoáng khựng lại.
Nguyễn Yểu vừa nhìn thấy hắn, sắc mặt càng thêm tái nhợt, sau phút kinh ngạc liền bối rối nói: “Sao Bùi công tử lại ở đây…”
“Ta đến đây tìm đọc sách cổ.” Bùi Chương liếc nhìn bàn tay nàng đang hơi run run.
Ngón tay nàng bất an mà xoắn lấy tay áo, thấp giọng giải thích: “Tiểu nữ không cố ý làm phiền công tử, nhưng dưới lầu có... có chuột, ta thật sự sợ hãi, nhất thời hoảng loạn mới chạy lên đây…”
Bùi Chương chậm rãi gác bút lông lên giá, liếc nhìn mảnh giấy tằm trên án thư còn vài nét nữa là viết xong, trầm mặc một lát mới nói: “Chuột không ăn thịt người, quý nương tử không cần phải sợ.”
Nguyễn Yểu làm như nhớ lại điều gì đáng sợ, cắn môi khẽ lắc đầu: “Không phải đâu công tử. Trước đây ở Lương quận loạn lạc, ta từng thấy qua… chuột ăn thịt người, mấy hôm trước còn nằm mơ thấy nữa.” Ánh mắt nàng phủ một tầng hơi nước, dè dặt hỏi, “Công tử có thể cho ta lưu lại đây một lát không? Ta tuyệt đối không làm ồn công tử, chờ lát nữa sẽ đi xuống ngay.”
Bùi Chương nhìn nàng bằng đôi mắt đen thẳm, giữa mày không có vẻ mất kiên nhẫn, chỉ rút từ sau kệ sách ra một quyển 《Viên Giác kinh》, nhẹ nhàng đặt lên góc bàn.
“Như người trong mộng, trong mộng phi thực, tỉnh mộng mới biết chẳng từ đâu đến...” Hắn nhẹ nhàng gõ lên trang kinh thư, “Bóng đè sinh ra bởi tâm ma, nương tử nếu rảnh rỗi, đọc thử kinh này một chút xem sao.”
Nguyễn Yểu theo lời nhận lấy kinh thư, tìm một chiếc đệm hương bồ, an tĩnh ngồi xuống một bên bàn.
Bùi Chương đối xử với nàng vẫn như cũ, lịch sự nhưng xa cách. Hắn lại cúi đầu chăm chú vào quyển sách trong tay.
Hai người cùng ngồi trong phòng, nhưng hắn một cái liếc mắt cũng chưa từng hướng đến nàng, dường như trước mặt hắn chẳng phải thiếu nữ tuổi xuân thì, mà chỉ là một chồng sách cũ không hơn không kém.
Nguyễn Yểu đành kiên nhẫn cầm sách lên đọc, nhưng tâm trí lại bị hương thuốc khổ dịu nhẹ thoảng qua chóp mũi dẫn dắt, dần dần không thể tập trung.
Người đời nay đa phần ưa chuộng dùng hương, các công tử càng đặc biệt xem trọng việc dùng hương để tôn lên dung mạo phong thái. Bùi Chương thân phận như vậy, lại chỉ mang một thân hương thuốc, thật kỳ lạ.
Ngoài cửa sổ mưa xuân tí tách như mành tơ, trong các lại thoáng hơi ẩm, vô cớ khiến lòng người sinh ra khó chịu.
Nguyễn Yểu ngẩn người suy nghĩ một lát, ánh mắt lặng lẽ nhìn sang, Bùi Chương vẫn ngồi ngay ngắn sau án thư, áo dài xanh nhạt phủ một tầng ánh nến mông lung, càng làm nổi bật thần thái thanh nhã, cao quý như ánh trăng trong làn nước, như gió nhẹ giữa rừng tùng.
Nàng chau mày, giả bộ như đang trầm tư suy nghĩ, nhân lúc hắn khép sách lại, rất nhỏ giọng gọi: “Công tử… Công tử nếu rảnh, có thể chỉ điểm cho tiểu nữ đôi điều được không?”
Bùi Chương ngước mắt nhìn nàng, ôn hòa nói: “Nương tử nếu muốn nghiên cứu sâu hơn, ngày sau có thể theo trụ trì tu học, không cần nhất thời nóng vội.”
Bị hắn khéo léo từ chối, Nguyễn Yểu hơi luống cuống, gương mặt thoáng vẻ sắp khóc: “Công tử nói rất phải. Chỉ là… ta sợ ban đêm lại gặp ác mộng, không khỏi nghĩ đến những lời vừa rồi công tử đọc. Đáng tiếc tiểu nữ ngu dốt, đọc đi đọc lại vẫn không hiểu rõ…”
Bốn mắt nhìn nhau, giữa mày Bùi Chương thoáng hiện nét bất đắc dĩ, cuối cùng nhìn quyển kinh trong tay nàng: “Nương tử chỗ nào không rõ?”
Bùi Chương tính tình thanh lãnh, nhưng lại là một vị lão sư vô cùng tốt.
Hắn không thích khoe chữ khoe tài, mỗi lời nói đều có căn cứ rõ ràng, ngắn gọn súc tích, nhanh chóng giúp nàng hiểu rõ ý nghĩa.
Hơn nữa giọng hắn trầm ấm dễ nghe, nói năng không nhanh không chậm, hòa với tiếng mưa ngoài cửa sổ, khiến người trước nay chưa từng tin Phật như Nguyễn Yểu cũng cảm thấy lòng an tĩnh thoải mái lạ thường.
Giảng xong đoạn kinh, bên ngoài mưa vẫn chưa ngớt.
Hai người lại ngồi đối diện thêm một lát, Bùi Chương đứng dậy, lấy xuống từ vách tường một chiếc đèn cầm tay, bước chậm rãi lên tầng ba.
Nguyễn Yểu thấy vậy cũng lặng lẽ đi theo hắn lên lầu.
Trên tầng ba không có bàn ghế, trước mắt chỉ toàn giá sách và thư tịch chồng chất. Vì lâu ngày không thông gió, mùi giấy mực cũ kỹ xộc thẳng vào mũi.
Bùi Chương nghiêng đầu, đưa tay lên che môi, khẽ ho vài tiếng, vai rung nhẹ theo từng tiếng ho.
“Công tử không sao chứ?” Nguyễn Yểu lo lắng nhìn hắn.
“Không sao.” Hắn ngừng ho, ánh mắt lại dừng trên giá sách cao, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Nguyễn Yểu liền hỏi tên sách, tình nguyện giúp hắn tìm kiếm.
Nhưng vóc người nàng nhỏ nhắn, sách trên giá lại đặt cao, nàng liền lặng lẽ leo lên chiếc thang trúc dựa sát tường để lấy sách xuống.
《Thanh tĩnh kinh》, 《Nam Hoa kinh》, 《Nhan thị gia huấn》, 《Du tiên…》
Nguyễn Yểu đột nhiên sửng sốt.
Chùa là nơi Phật môn thanh tịnh, sao lại có loại sách này?
Chẳng lẽ nàng nhìn nhầm rồi… Nguyễn Yểu hơi do dự, nhưng trong lòng tò mò vô cùng, đưa tay rút lấy quyển 《Du tiên quật》 kẹp giữa vô số kinh thư kia.
Nàng mới mở ra liếc nhìn vài dòng, cả trang sách toàn là những câu chữ hương diễm.
Dù Nguyễn Yểu xưa nay gan dạ, lúc này mặt cũng nóng bừng, đỏ bừng mặt “bang” một tiếng vội vàng gấp sách lại.
Nghe thấy động tĩnh, Bùi Chương ngoái đầu nhìn về phía Nguyễn Yểu: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Nàng cúi đầu, đối diện với đôi mắt đen tuyền của hắn, vẫn luôn bình lặng không chút gợn sóng.
Trong lòng Nguyễn Yểu bỗng nảy sinh một ý niệm kỳ quái.
Qua mấy lần tiếp xúc, Bùi Chương thực sự giống như một pho tượng Phật bằng ngọc, lạnh nhạt ôn hòa đến mức khiến nàng hoài nghi.
Nhưng rốt cuộc hắn cũng là một nam tử trẻ tuổi, nếu nhìn thấy cuốn sách này, liệu hắn sẽ có phản ứng gì đây?
“Không có gì...” Nguyễn Yểu lắc đầu, làm bộ muốn đem sách đặt lại giá, nhưng đầu ngón tay lặng lẽ buông lỏng, giả vờ sơ ý để sách “bang” một tiếng rơi xuống đất.
Bùi Chương vốn rất yêu sách, theo bản năng định cúi xuống nhặt lên, nhưng đầu ngón tay còn chưa chạm tới thì đã kịp nhìn thấy vài dòng chữ trên trang giấy, lập tức dừng lại.
Hắn im lặng, ánh mắt nhanh chóng chuyển đi, đôi môi mỏng khẽ mím, nhẹ giọng gọi: “Trọng Phong.”
Thị vệ bước chân rất nhẹ, vừa nghe đã lập tức xuất hiện.
Sắc mặt Bùi Chương bình thản, chỉ ngắn gọn ra lệnh: “Thiêu hủy.”
Trọng Phong cúi đầu đáp ứng, nhặt sách trên đất, nhanh chóng lui ra ngoài.
“Phật môn thanh tịnh, sao lại có thứ sách này được? Thật... thật làm ô uế thanh tịnh quá đi...” Nguyễn Yểu nhỏ giọng than thở, hai gò má đỏ ửng vẫn chưa lui, cho đến khi ánh mắt như có như không của Bùi Chương lướt qua, nàng mới cảm thấy chột dạ, vội giả vờ như không có gì xảy ra, quay đầu tiếp tục tìm sách.
Qua khoảng thời gian uống cạn một chén trà, Nguyễn Yểu nhẹ thở ra một hơi, vui mừng nói: “Tìm được rồi!” Nàng cầm cuốn sách cũ định bước xuống thang, nhưng chẳng may giẫm phải tà váy, nửa người liền nghiêng sang một bên.
Bùi Chương phản ứng cực nhanh, lập tức đưa tay ra, nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay nàng.
Nàng sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, nhỏ giọng nói: “May mà có công tử...”
Bàn tay hắn cách một lớp áo vẫn lạnh hơn cả làn da nàng. Chờ nàng đứng vững rồi, hắn lập tức buông tay, còn lùi về phía sau nửa bước, duy trì một khoảng cách thích hợp.
Hắn khẽ nhíu mày: “Leo cao rất nguy hiểm, quý nương tử lần sau chớ nên như vậy.”
Nguyễn Yểu ngoan ngoãn gật đầu.
Khi hai người chậm rãi bước xuống cầu thang, nàng từng bước nhỏ theo sát sau lưng hắn, mũi giày khẽ đạp lên bóng dáng trải dài của hắn dưới chân.
“Công tử đúng là người cực kỳ tốt bụng, ta tuy vụng về nhưng luôn mong được hồi báo công tử đôi chút,” nàng nhỏ giọng dịu dàng nói, “Hôm nay có thể giúp công tử tìm sách, dù có bị ngã thêm mấy lần cũng đáng giá...”
“Có hai nhành Lục Ngạc hôm qua là đủ rồi.” Bùi Chương khẽ nâng đèn, nghiêng sang trái một chút, ánh sáng trên cầu thang lập tức sáng rõ hơn vài phần.
Trở lại tầng hai, Nguyễn Yểu cẩn thận đặt cuốn sách lên bàn, do dự một lát, đôi mắt trong trẻo ngước lên nhìn hắn, lấy hết can đảm hỏi: “Nếu lần sau Yểu Nương còn có chỗ chưa hiểu, có thể lại hỏi công tử được không?”
Bùi Chương cúi mắt nhìn nàng, ánh nến chiếu vào đôi mắt hắn càng thêm đen sâu, tựa như hồ nước lạnh.
Tim Nguyễn Yểu đập nhanh hơn một chút, thấy hắn không đáp, nàng hơi thất vọng, thấp giọng nói: “Là tiểu nữ thất lễ rồi...”
Lời vừa dứt, nàng liền nghe thấy Bùi Chương ôn hòa lên tiếng:
“Có thể.”
Khi Nguyễn Yểu cáo từ, bên ngoài các vẫn đang mưa bụi mênh mang.
Bùi Chương sai người mang ô đến cho nàng, thấy gương mặt nàng vô ý dính một chút mực, nhẹ giọng nhắc nhở.
Nguyễn Yểu đỏ mặt, vội đưa tay lau nhẹ, lúc này mới rời đi.
Hắn lấy khăn lau tay, ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía cầu thang dẫn lên tầng ba.
Vừa rồi lúc tìm sách, thiếu nữ ngồi trên thang trúc, tà váy màu mật ong mềm mại buông xuống, thấp thoáng lộ ra đôi chân nhỏ mang giày thêu trắng đang nhẹ nhàng đung đưa.
Ánh mắt hắn vô tình lướt qua, mới nhận ra váy nàng còn vương dấu nước mưa, phác họa mơ hồ đường cong thân thể. Mái tóc nàng vẫn còn ẩm ướt, buông nhẹ xuống eo, thân ảnh nhỏ nhắn dường như chỉ khẽ dùng sức là sẽ gãy đôi.
Cuốn sách uế tạp kia vốn không đáng để nhắc đến, nhưng nàng rõ ràng là cố ý vì hắn mà làm vậy, phát tâm bất thuần.
Sắc mặt Bùi Chương trầm tĩnh, ngón tay nhẹ gõ lên bàn.
Trọng Phong từ góc tối bước ra, cúi đầu áy náy: “Thuộc hạ biết sai, xin công tử thứ tội. Vị quý nương tử kia hẳn đã đi đường nhỏ vòng qua đây, thuộc hạ nhất thời không phát hiện...”
Bùi Chương liếc mắt nhìn hắn, Trọng Phong lập tức im bặt, không tiếp tục giải thích nữa.
“Hồi Tồn Trúc lâu thôi.” Bùi Chương thu dọn sách bút, ra hiệu cho Trọng Phong mang đi.
Hắn ngừng lại một chút, nói thêm: “Ba ngày sau khởi hành đi Kiến Khang.”
Hai ngày sau đó, Nguyễn Yểu ngày ngày đều đợi sẵn trong các, nhưng đáng tiếc Bùi Chương không hề xuất hiện nữa.
Người này tính tình đúng là như vậy, dù không trực tiếp từ chối nhưng cũng tuyệt đối không vượt giới hạn dù chỉ một chút.
Cuốn sách nàng cố ý làm rơi hôm trước, chẳng những không khiến hắn có chút phản ứng khác thường nào, ngược lại khiến nàng tự nhiên cảm thấy chột dạ.
Nguyễn Yểu phiền muộn kéo kéo tà váy có chút sờn rách của mình.
Từ nhỏ nàng đi theo mẹ, lớn lên đã mang dung mạo xinh đẹp. Lúc trước ở Lang Gia, các công tử ngưỡng mộ nàng nhiều vô kể, chưa bao giờ nàng gặp phải bức tường cao như vậy.
Nếu không có trận loạn ở Lỗ quận, giờ này nàng hẳn đã thành thân cùng Tạ lang, làm sao đến nỗi này.
Về phần Bùi Chương… lúc nhỏ nàng từng bị cha bắt đọc 《Luận ngữ》, ngay cả Khổng phu tử còn phải nói: “Chưa từng thấy ai yêu đạo đức hơn yêu sắc đẹp cả.” Mặc hắn thanh cao đến đâu, chẳng lẽ thực sự có thể vứt bỏ thất tình lục dục hay sao?
Nàng tuyệt đối không tin.
Đang nhập thần, Diệu Tĩnh chợt đẩy cửa bước vào tìm nàng, cười nói: “Yểu Nương —— kinh thư này ngày sau không cần sao chép nữa đâu! Bùi công tử đã biên soạn hoàn chỉnh, giao cho sư phụ rồi.”
Nguyễn Yểu ngẩn người một lúc lâu, buông bút xuống, mới cười đáp lại: “Chân tỷ tỷ khá hơn chút nào chưa?”
Diệu Tĩnh khẽ mỉm cười gật đầu: “Đã khá hơn nhiều rồi. Đi thôi, sư phụ có chuyện cần gặp ngươi, bảo ta đưa ngươi qua đó.”
Nghe nói trụ trì muốn gặp, Nguyễn Yểu không dám chậm trễ, lập tức đứng dậy theo nàng ra ngoài.
Trên đường đi, Diệu Tĩnh có chút cảm khái: “Không hổ là trưởng công tử Bùi thị, kinh thư tàn khuyết như vậy mà hắn cũng chỉnh lý được. Chỉ đáng tiếc trời cao đố kỵ anh tài, nhân vật như vậy lại mang thân bệnh yếu.”
Nguyễn Yểu cố ý dò hỏi chuyện của Bùi Chương, liền nhỏ giọng hỏi: “Bùi công tử là con cháu nhà cao cửa rộng, sao lại tinh thông Phật học vậy?”
Diệu Tĩnh thoáng nghi hoặc: “Có lẽ do mẫu thân Bùi công tử hết lòng theo Phật, trước khi mất còn xuất gia ở chùa. Ta từng nghe sư phụ kể, hồi nhỏ hắn từng cùng mẫu thân ở trên núi này một thời gian.”
“Bùi phu nhân cư nhiên xuất gia?” Nguyễn Yểu cực kỳ kinh ngạc.
Những năm gần đây, người người yêu thích Phật đạo, nhưng thân phận như vậy mà tự xin xuất gia, quả thực hiếm thấy.
Hai người vừa đến Đông viện, Nguyễn Yểu lập tức nhìn thấy phía tiểu đình có hai người đang ngồi đối diện nhau.
Ánh nắng xuân ấm áp phủ lên thân ảnh nam tử áo dài xanh, dáng người thẳng như trúc, như có cảm giác được ánh mắt nàng, Bùi Chương hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng nhìn về phía các nàng.