Lâm Từ vừa lẩm bà lẩm bẩm, vừa chấp nhận số phận từ từ nhích về phía người kia.

Dưới đất có một nam sinh bỗng lên tiếng: “Đừng qua đó! Cậu báo cảnh sát rồi mà, kéo dài thời gian đi!”

Lâm Từ thở dài, dừng bước khi đi ngang qua nam sinh đó.

“Hiển nhiên là tôi lừa cậu ta thôi.”

Đi đến trước bóng người cao gầy đó, Lâm Từ dứt khoát quyết định luôn.

“Tới đi, đánh thế nào, có cần tôi nằm xuống không? Đừng giẫm vào tay nhé, tôi còn phải làm bài tập. Không viết xong là lại bị đứng ngoài hành lang nghe giảng.”

Giọng nói của thiếu nữ tựa như tấm lưới đan bằng sợi dày đặc, quấn chặt lấy màng nhĩ của Đoạn Dực.

Cứ như thể quá phiền, Đoạn Dực ném đi đầu thuốc đã cháy hết, lại rút ra một điếu khác từ hộp.

Ngón trỏ và ngón giữa kẹp điếu thuốc, tay nâng lên, khẽ nheo mắt rồi châm lửa. Đoạn Dực hít một hơi mạnh, lúc này mới xua đi được phần nào cảm giác nóng nảy khó hiểu.

Lâm Từ bất ngờ trừng to mắt, vẻ không thể tin được: “Cậu không định dùng đầu thuốc lá để chích tôi đấy chứ? Trong phim truyền hình toàn diễn vậy mà!”

Chết tiệt!

Đoạn Dực bực bội đá thẳng vào tên nam sinh đang nằm dưới đất, đôi mắt trầm xuống như mực đen.

“Cậu ồn ào quá.”

Nghe anh nhận xét vậy, Lâm Từ bất đắc dĩ nhún vai, vẻ mặt như không thể hiểu nổi.

“Cậu giống y chang giáo viên chủ nhiệm lớp tôi vậy. Miệng mọc ra mà không nói chuyện thì mọc ra để làm gì chứ?”

Đoạn Dực nhìn ngọn lửa đỏ rực giữa ngón tay, đuôi mắt khẽ cong lên một đường cong. Anh buông chân, tiến thêm vài bước về phía Lâm Từ. Vì chênh lệch chiều cao, cả người Lâm Từ như bị bao trùm trong cái bóng đen của anh.

Một làn khói thuốc lẫn theo hơi thở ấm nóng phả lên mặt Lâm Từ, khiến trái tim cô tê rần.

Sau đó, Lâm Từ nghe thấy từng chữ từng chữ của anh, giọng nói vừa ngỗ ngược vừa mập mờ.

“Còn có thể dùng để... hôn.”

“Cậu điên à!”

Lâm Từ lại càng hoảng sợ, lùi phắt ra sau một bước lớn rồi như bị dọa cho sợ chết khiếp mà chạy biến khỏi con hẻm.

Đoạn Dực đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt không hiện rõ cảm xúc gì nhưng ánh mắt vẫn mãi bám theo bóng lưng cô gái đang rời đi.

Một hồi chuông điện thoại vang lên, ngón tay thon dài của chàng trai lướt nhẹ mở máy.

Giọng điệu từ đầu dây bên kia mang theo một tia mừng rỡ.

[A Dực, con đến chưa?]

[Rồi ạ.]

Đối phương như đang lựa lời, câu nói đầy căng thẳng.

[A Dực, con cứ ở chỗ dì nghỉ ngơi một thời gian nhé, đợi... đợi mẹ con xử lý xong mọi việc sẽ đón con về.]

Chàng trai khẽ nhíu mày, vẻ mặt lộ rõ sự thiếu kiên nhẫn.

[Vâng.]

Người bên kia chẳng hề để tâm đến thái độ lạnh nhạt ấy, tiếp tục dặn dò không ngừng.

[Nhất định phải nghe điện thoại của bác sĩ Hoắc, nhớ uống thuốc đúng giờ. Quan trọng nhất là...]

Đối phương có vẻ đã hạ quyết tâm, cuối cùng nói ra.

[Không phải lỗi của con, chính bọn họ mới là súc sinh. Đừng tự trừng phạt mình nữa, A Dực.]

Đoạn Dực không trả lời nữa, dứt khoát tắt điện thoại.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play