Thị trấn Xuân Giang vào tháng chín oi bức như một miếng bọt biển thấm nước, mấy ngày liền mưa dầm không dứt, con đường vốn đã cũ nát nay lại càng lồi lõm đầy những vũng nước đọng.
Lâm Từ bước ra khỏi siêu thị nhỏ, ngồi xổm bên vỉa hè đối diện, bật lon coca cola trong tay ra rồi ngửa đầu uống một ngụm lớn.
“Quan Gian bảo thư tình tớ viết xấu muốn chết!” Cô bạn thân Cố Hinh từ xa đi tới, giọng đầy mất mát.
Lâm Từ lắc đầu đưa lon coca cola trong tay qua, vẻ mặt nghiêm túc gợi ý: “Tớ đã nói cậu đừng có chép lời bài hát rồi mà không tin. Nghe tớ đi, chép mấy câu hay trong tuyển tập văn mẫu, thêm vài dòng tiếng Anh nữa. Nếu bị mẹ Vương phát hiện thì bảo là học hỏi trao đổi, đảm bảo thành công!”
Mẹ Vương là giáo viên chủ nhiệm lớp họ, vì suốt ngày càm ràm như mẹ ruột nên luôn bị gọi là “mẹ Vương”.
“Nói cứ như cậu viết qua bao nhiêu thư tình rồi ấy.”
Cố Hinh nhận lấy lon nước, bóp kêu “xoạch” một tiếng.
Mới khai giảng được có một tuần thôi, mà đây đã là lần thứ ba Lâm Từ và cô bạn cùng bàn Cố Hinh đi gửi thư tình rồi.
Đối tượng là đại ca trường nghề bên cạnh – Quan Gian.
Quan Gian trông cũng ổn, miệng lưỡi lại dẻo quẹo. Hè vừa rồi Cố Hinh chơi game chung với mấy người bên trường nghề vài lần, sau đó vừa khai giảng là tuyên bố mình đã rơi vào lưới tình.
“Dù sao nếu tớ có thích ai, tớ tuyệt đối không đi chép lời bài hát để viết thư tình.” Hai tay Lâm Từ siết chặt, trịnh trọng tuyên bố.
“Lâm Tiểu Từ, cậu đừng có mà giả vờ nữa. Môn Văn của cậu cũng đâu hơn tớ được mấy điểm? À đúng rồi, cậu biết không? Lớp mình sắp có học sinh chuyển trường đến đấy.”
Con gái mười bảy tuổi vốn chẳng bao giờ tập trung vào một chuyện quá lâu, Cố Hinh đổi đề tài nhanh như chớp, vẻ u sầu vừa bị từ chối cũng bay biến sạch.
Lâm Từ phủi bụi dính trên quần rồi đứng dậy hỏi: “Ai vậy? Con trai hay con gái?”
Cố Hinh buộc tóc đuôi ngựa cao, khuôn mặt kiểu chị đại lại đi kèm giọng nói ngây thơ như búp bê.
“Con trai! Sáng nay tớ đi lên lớp, vừa lúc đi ngang văn phòng của mẹ Vương thì thấy cậu ấy đang làm thủ tục nhập học. Tớ chỉ liếc một cái mà ngỡ như nhìn thấy thiên thần, theo phân tích của tớ là siêu cấp đẹp trai luôn ấy!”
“Lần trước cậu cũng bảo nhân viên tiệm trà sữa là minh tinh, hại tớ xài hết tiền sinh hoạt cả tuần chỉ để gọi hơn chục ly trà sữa, cuối cùng phát hiện là ông chú hói đầu.”
Xưa nay Lâm Từ chẳng mấy tin vào mắt nhìn trai của Cố Hinh.
Hè vừa rồi, Cố Hinh bảo ở tiệm trà sữa gần trường có một anh nhân viên đẹp trai mới tới làm. Lâm Từ tức tốc dốc hết tiền tiêu cả tuần gọi hàng chục ly chỉ mong được trai đẹp chú ý.
Kết quả là anh đẹp trai biến thành ông chú hói đầu, Lâm Từ vừa ôm bụng tiêu hóa đống trà sữa vừa mắng to đồ lừa đảo!
“Không không không, lần trước là tớ chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt, còn lần này tớ chắc chắn luôn, đỉnh của chóp!”
Cố Hinh không chịu bỏ cuộc, rõ ràng có ý định hăng say tám chuyện trai đẹp. Lâm Từ thấy thế, vội vàng cắt ngang.
"Tớ đi trước đây, hôm nay cháu trai nhà dì Đoạn tới, mẹ tớ bảo tối qua nhà dì ấy ăn cơm."
Dì Đoạn là hàng xóm của nhà Lâm Từ, một mình mở siêu thị nhỏ ở thị trấn. Hai nhà gần nhau, mẹ Lâm lại một mình nuôi con nên qua lại thân thiết.
Những năm mẹ Lâm một thân một mình bận rộn không xoay sở nổi, cũng nhờ dì Đoạn giúp một tay mới có thể thuận lợi vượt qua những ngày tháng ấy.
Vào kỳ nghỉ hè, dì Đoạn từng nói có đứa cháu ở Bắc Kinh sắp chuyển về đây sống cùng một thời gian ngắn.
Lúc ấy Lâm Từ thấy lạ, từ thành phố lớn như Bắc Kinh mà lại chuyển về thị trấn nhỏ hạng ba như Xuân Giang, chẳng hiểu người nhà kia nghĩ gì.
Dù mười bảy năm nay Lâm Từ chưa từng rời khỏi Xuân Giang, nhưng cũng từng thấy Bắc Kinh trên mạng là nơi có nhà cao tầng chọc trời, siêu xe phóng như bay, nghe nói đi trên đường còn có thể ngẫu nhiên bắt gặp cả minh tinh.
Từ nơi phồn hoa lộng lẫy bước vào nơi mà ngay khẩu âm cũng chẳng thống nhất.
Chẳng biết cậu thiếu gia kia có quen được với cuộc sống mộc mạc thiếu thốn như thế không.
Tuần đầu khai giảng không cần phải học buổi tối. Hôm nay tan học xong, mẹ Lâm đã nhắn tin dặn đi dặn lại bảo cô về sớm qua nhà dì Đoạn ăn cơm để chào đón cậu chủ từ Bắc Kinh đến.
Vì theo Cố Hinh đến trường nghề đưa thư tình, thành ra trễ giờ tan học. Sau khi chào tạm biệt với Cố Hinh, Lâm Từ vội vã về nhà, tiện đường rẽ tắt vào một con hẻm nhỏ.
Thị trấn không lớn, nhưng ngõ ngách lại nhiều vô kể. Mà mấy tên thanh niên hư hỏng trong thị trấn thường tụ tập ở đó gây chuyện đánh nhau, làm loạn đủ kiểu. Nếu không vì đang gấp, Lâm Từ cũng chẳng bao giờ tự chui vào mấy con hẻm đó.
Vừa đến đầu hẻm, cô đã nghe bên trong vọng ra tiếng kêu la hỗn loạn.
"Sao nào? Nhà có tiền hả? Thế chia ít cho anh em tiêu với?"
"Phải đấy, mặt lạ thế kia? Người ngoài hả? Chưa thấy mày bao giờ."
"Anh Đại Chí, thằng này là cái đồ ăn cơm mềm ấy, nhìn da dẻ trắng trẻo mềm mịn thế cơ mà!"
"..."
Tiếp theo đó là một tràng cười vang.