Lâm Từ bất lực thở dài: “Không đụng đầu vào tường thì không quay đầu lại hả cô nương, tớ thấy cậu vẫn nên theo đuổi Quan Gian thì hơn đấy.”

Tiết học buổi sáng vừa kết thúc thì đến giờ ra chơi. Sau khi tập thể dục xong, Lâm Từ bị Cố Hinh kéo đi một chuyến đến căn tin, lúc quay lại lớp hai người ôm theo một đống đồ ăn vặt.

Vừa bước vào lớp, Lâm Từ không kìm được mà cảm thán: “Cố Hinh, cậu nói thật đi. Có phải cậu trộm thẻ ngân hàng của ba cậu rồi không?”

Cố Hinh đứng ở cửa lớp khoác tay qua vai Lâm Từ, tay chỉ về phía chàng trai đang vùi đầu ở hàng ghế cuối, khẽ cười hì hì: “Cậu biết gì chứ, cái này gọi là không bỏ con thì không bắt được sói. Lúc nãy vừa tập thể dục xong thì thấy bạn đẹp trai bị mẹ Vương gọi đi, chắc chắn là bị càm ràm cả buổi rồi. Giờ nhất định cậu ấy đang đói lắm, đi thôi, tụi mình đi gửi chút ấm áp.”

Tiết học vừa kết thúc, lớp học vắng tanh không một bóng người, chỉ còn chàng trai kia nằm gục trên bàn. Ánh nắng ngoài cửa sổ chẳng chút keo kiệt đổ xuống đầy người anh. Anh nằm đó, có thể thấy rõ mái tóc ngắn gọn gàng ánh lên dưới nắng.

Tuy Lâm Từ biết chắc rằng lần chủ động này của Cố Hinh khả năng cao sẽ đổi lấy một đời hướng nội, nhưng tính cách của Cố Hinh xưa nay chẳng phải kiểu biết nghe lời.

Thế nên Lâm Từ lựa chọn ngồi xuống chỗ của Tề Thành, cách xa một chút, vừa ăn xúc xích nướng vừa thưởng thức chiến trường đẫm máu.

Chỉ thấy Cố Hinh bước đi thong thả tự tin tiến về phía dãy bàn cuối. Chàng trai đang ngủ rất say, đôi chân dài phải uất ức rút lại mới đủ chỗ dưới bàn. Cố Hinh cầm một chai trà chanh, giơ hai ngón tay lên gõ nhẹ vào mặt bàn của anh.

Đoạn Dực bị tiếng gõ đánh thức, vừa ngẩng đầu lên, trong mắt đã là sát khí cuồn cuộn không tan. Có lẽ do còn ngái ngủ, ngoài sự dữ dằn thì trong đôi mắt anh còn vương chút hơi nước lấp lánh, khiến ánh nhìn càng thêm nóng rát như muốn thiêu người.

Rất mất kiên nhẫn, Đoạn Dực tung chân đá mạnh vào bàn. Chân bàn ma sát với sàn phát ra âm thanh chói tai "két".

Cố Hinh bị dọa đến nói lắp, song vẫn kiên trì nói hết câu: “Soái ca, mời... mời cậu uống nước.”

Đoạn Dực đột nhiên đứng bật dậy, lặng lẽ kéo giãn khoảng cách với cô gái trước mặt, sau đó dựa vào chiều cao vượt trội của mình mà bễ nghễ nhìn xuống đối phương.

Anh chẳng nói lời nào, chỉ dùng khí thế mạnh mẽ ép người đối diện đến toát mồ hôi sau lưng. Mãi đến khi ánh mắt của Cố Hinh bắt đầu không dám nhìn thẳng anh nữa, chàng trai mới cất tiếng.

Do vừa ngủ dậy, giọng của Đoạn Dực còn hơi khàn khàn.

“Biến.”

Lâm Từ rốt cuộc không nhịn được nữa bật cười thành tiếng, âm thanh chẳng lớn nhưng vẫn bị chàng trai kia bắt được.

Đoạn Dực nheo mắt đưa ánh nhìn sang phía cô gái đang cầm cây xúc xích nướng, hai má phồng lên như con cá nóc.

Nhận thấy ánh nhìn nguy hiểm ấy đưa qua đây của người nọ, Lâm Từ vội giơ tay đầu hàng, sợ hãi nói: “Không cười cậu, không cười cậu đâu. Đại ca à, anh nghe nhầm rồi.”

Tuy ngoài miệng nhận thua, nhưng nhìn thấy vẻ mặt thất thểu của Cố Hinh, Lâm Từ vẫn không kìm được mà cong mắt cười.

Tay đang đút trong túi của Đoạn Dực vô thức siết nhẹ. Anh nhìn cô gái đang cười lén ở phía trước mà không khỏi tò mò.

Tại sao?

Tại sao có người mà mọi cảm xúc đều đến nhanh như vậy, lại còn nồng nhiệt đến mức chẳng biết sợ là gì?

Phiền chết đi được.

Đoạn Dực thu hồi ánh mắt, quay người rời khỏi lớp học.

Lâm Từ cuối cùng cũng dám bật cười to.

“Hahahaha đã bảo rồi mà, anh chàng này còn khó đối phó hơn cả Quan Gian nữa. Tớ khuyên cậu vẫn nên tập trung vào nhà mình thôi, đừng đứng núi này trông núi nọ nữa.”

Lúc này, Cố Hinh mới tỉnh táo lại từ sự uy hiếp bằng ánh mắt ban nãy. Cô ấy ngồi trở lại vị trí của mình, vừa hay ngồi xuống đối diện với Lâm Từ.

“Nhưng sao trông cậu có vẻ vui thế?”

Lâm Từ nuốt miếng xúc xích nóng hổi cuối cùng vào bụng: “Cậu chỉ nhìn bề ngoài của sự việc thôi. Cậu nghĩ mà xem, có một học sinh cá biệt chuyển đến, nhìn ở góc độ khác thì chẳng phải thành tích của tớ trong lớp đã được nâng lên một hạng rồi à?”

Cố Hinh không khỏi giơ ngón cái lên: “Đúng là góc nhìn mới mẻ.”

Suốt cả ngày hôm đó, Đoạn Dực đều nằm ngủ ở dãy bàn cuối.

Có lẽ do trường Xuân Giang vốn dĩ đã không lớn, chỉ một cơn gió thổi lay cành cũng có thể lan khắp trường. Đếm sơ sơ qua đến trước giờ tan học buổi chiều đã có ít nhất hơn mười lượt nữ sinh giả vờ đi ngang qua để lén nhìn Đoạn Dực, trong đó còn có cả các đàn chị lớp 12.

Trên đường tan học, Lâm Từ không nhịn được cảm khái: “Đúng là một thế giới nhìn mặt mà sống.”

Cố Hinh gật đầu tán thành: “Cứ đà này thì chưa hết học kỳ, Đoạn Dực đã có thể hẹn hò hết cả đám hoa khôi mấy trường quanh đây rồi.”

Lâm Từ bất chợt nhớ đến lời dặn của dì Đoạn, bèn lên tiếng hỏi: “Vậy làm sao để ngăn không cho cậu ta yêu đương đây?”

Cố Hinh lập tức nhìn Lâm Từ với ánh mắt đầy ẩn ý, giọng nói cũng mang theo chút mờ ám.

“Có cách.”

“Cách gì?”

Cố Hinh ghé sát tai Lâm Từ: “Để cậu ấy hẹn hò với cậu!”

Vừa dứt lời, một bóng dáng mát lạnh lướt ngang qua từ phía sau.

Lâm Từ theo phản xạ ngẩng đầu lên, sau khi nhận ra người đó là ai liền thở dài với Cố Hinh một hơi thật nặng nề.

“Xong rồi, chị em tốt ơi, tớ thật sự bị cậu hại mất hết danh dự rồi đấy!”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play