Khí hậu thị trấn ẩm thấp, trong không khí lẫn mùi tanh của bùn đất. Bức tường trắng ở hai bên hẻm đã bong tróc loang lổ, chẳng còn ra hình dạng gì. Cuối hẻm còn có cột điện dán mấy quảng cáo trị bệnh nam khoa đầy phản cảm.

Lâm Từ nấp sau cột điện, tay siết chặt dây quai cặp, lập tức đoán được chuyện gì đang xảy ra.

Xong rồi, đụng phải đám du côn bắt nạt người khác rồi.

Lâm Từ theo bản năng định chạy nhanh rút lui, song trong lòng lại cứ cảm thấy làm vậy hơi không nghĩa khí.

Đang lưỡng lự thì chẳng hiểu sao lại bước ra khỏi cây cột, cảnh tượng trong hẻm cũng hiện rõ mồn một trước mắt.

Trong con hẻm chật hẹp tối tăm, mấy tên tóc vàng đang vây quanh một chàng trai lạ mặt cao ráo.

Anh mặc đồ đen từ đầu đến chân, quần thể thao đen, áo gió đen, còn đội một chiếc mũ lưỡi trai đen. Khóa kéo áo kéo lên tận cằm, cả gương mặt gần như ẩn hoàn toàn dưới vành mũ và cổ áo chẳng thấy rõ.

Rõ ràng đang ở thế yếu vậy mà anh vẫn thờ ơ đứng, hai chân thản nhiên dang rộng. Dáng người anh cao hơn hẳn mấy tên tóc vàng, nên từ trên cao nhìn xuống mang chút khí thế ép người.

Như thể cảm nhận được có người đang nhìn mình chăm chú, ánh mắt mang tính phòng bị cực mạnh giấu dưới vành mũ quét sang.

Lâm Từ lập tức chạm vào một đôi mắt u ám và sắc lạnh.

Mấy tên tóc vàng cũng nhận ra đầu hẻm có thêm một người, tên đeo kính trong đám đó cười thô bỉ nói với Lâm Từ: "Sao thế? Em gái, muốn xem tụi anh đánh nhau hả?"

Lời vừa dứt, mấy tên còn lại cũng cợt nhả cười rộ lên.
Lâm Từ không dám lên tiếng, thấy tình hình thế kia, chút do dự ban nãy cũng bay biến sạch. Trong đầu chỉ còn mỗi một suy nghĩ là mau rời đi.

Tên đeo kính thấy vẻ mặt hoảng hốt của Lâm Từ thì càng hăng, dáng vẻ như con công xòe đuôi.

"Thế thì đứng đó mà xem, xem tụi anh đánh nhau thế nào."

Vừa nói dứt, tên đeo kính vung nắm đấm lao tới chàng trai kia.

Chàng trai nghiêng đầu né tránh, giơ chân đá thẳng vào bụng tên đeo kính. Tên đeo kính không kịp né, bị đá đau kêu lên một tiếng rồi ngã lăn qua một bên.

Mấy tên còn lại thấy thế lập tức ngừng cười, nhào tới vây đánh.

"Con mẹ nó, còn dám phản kháng, đánh chết nó cho tao!"

Chàng trai lạ mặt đứng trong bóng tối với dáng vẻ uể oải lười biếng, tầm mắt bị vành mũ che khuất.

Nhưng Lâm Từ lại cứ có cảm giác anh đang nhìn mình. Ánh nhìn nóng rực như xuyên qua thời gian, cuối cùng cũng tìm thấy người mình muốn thấy.

Chẳng mấy chốc, đám tóc vàng đã bị chàng trai đánh gục hết. Bọn chúng mặt mũi bầm dập, nằm co quắp trên đất trong tư thế chẳng ra làm sao, tiếng rên la chửi rủa vang lên không ngớt.

Trái lại là chàng trai ngay cả ống tay áo chẳng dính chút bụi nào, một tay vẫn đút túi, nét mặt không rõ.

Chàng trai dẫm chân lên cổ của một tên trong số đó, cứ như chỉ cần dùng chút lực là có thể đạp gãy cổ của đối phương.

Ánh mắt vẫn dừng ở chỗ Lâm Từ. Lâm Từ cảm giác sau lưng mình lạnh toát, cô cười gượng một cái như đang giải thích.

"Tôi tưởng cậu cần giúp. Không ngờ cậu giỏi thế, đánh... làm phiền rồi..."

Nói xong, như để chứng minh, cô giơ chiếc điện thoại trong tay lên: "Tôi gọi cảnh sát rồi đấy, họ sắp tới rồi."

Lời nói có vẻ mang ý đe dọa.

Chàng trai không phản ứng, như chẳng mấy quan tâm đến lời đe dọa ấy.

Hình như thấy hơi nóng, anh thu lại ánh nhìn, nghiêng người kéo khóa chiếc áo khoác đen xuống. Sau đó thong thả lục túi lấy hộp thuốc ra rút một điếu ngậm vào miệng, tiếp đó hơi cúi người, tấm lưng gầy gò cong lên.

"Xoẹt" một tiếng, ngọn lửa đỏ bùng lên giữa ngón tay thon dài. Chàng trai lạnh lùng quay người lại đối mặt với Lâm Từ, giọng bình thản: "Ồ? Thật à?"

Ánh nắng chiều vàng rơi xuống người anh, phác họa nên dáng vẻ cao gầy lười nhác. Nhờ ánh sáng ấy, Lâm Từ mới thấy rõ khuôn mặt anh.

Da chàng trai trắng đến mức gần như trong suốt, đường cằm rõ nét được nắng chiều phủ lên một lớp sáng mờ, sống mũi cao thẳng khuất trong bóng tối. Nửa sáng nửa tối, vừa lạnh lùng vừa thần bí.

Chậc... một tên hư hỏng rất đẹp trai.

"Vậy... tôi đi trước nhé, cậu cứ tiếp tục?"

Ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách, Lâm Từ xưa nay là người rất biết nhìn tình hình.

"Qua đây."

Động tác định rút lui của cô bị chặn lại bởi một giọng nói trong trẻo lạnh băng.

Lâm Từ đứng yên tại chỗ. Dù không định nghe theo, nhưng đối mặt với sự chênh lệch thực lực, cô cũng không dám manh động, sợ chọc giận đối phương rồi rước họa vào thân.

Chàng trai bỗng buông chân ra, tên nam sinh lập tức thở dốc như cá sắp chết đuối.

Chẳng hiểu sao Lâm Từ cũng thấy cổ họng mình như được thả lỏng, cũng vô thức hít vào theo nam sinh đang thống khổ ở dưới đất kia.

"Không qua à?"

Tầm mắt lại một lần nữa dừng trên người cô, ánh mắt đáng sợ vừa nãy của chàng trai như là ảo ảnh đã tiêu tan, chỉ còn lại đôi mắt đen láy như thuỷ tinh ẩn dưới vành mũ, đuôi mắt hẹp dài lười biếng khép hờ có chút thờ ơ lạnh nhạt.

Khóe môi anh cong lên nụ cười lạnh băng, thản nhiên giơ chân dẫm lên bàn tay tên bên dưới.

Hơi tăng lực nghiền như muốn nghiền nát xương tay của đối phương. Tên nam sinh nằm trên mặt đất bị dẫm tức khắc không nhịn được hét lên thảm thiết.

"Thế ra cậu đang dọa tôi sao?"

Tuy rằng tim Lâm Từ đã đập thình thịch như trống trận, nhưng vẫn nhỏ giọng thăm dò.

Chàng trai phát ra tiếng cười khẽ gần như chẳng thể phát hiện, ánh mắt toát ra nỗi âm u nồng đậm

Hoàng hôn mùa thu mang sương mù dày đặc, cùng làn sương mờ mịt buông xuống là từng câu từng chữ của anh.

Như trêu đùa, lại như khiêu khích.

"Vậy cậu bị dọa rồi à?"

Trong con hẻm không khí ngột ngạt, giọng nói của Lâm Từ như thấm nước, ẩm ướt rơi thẳng vào lòng Đoạn Dực.

“Nói thật thì cũng không đến nỗi quá sợ.” Lâm Từ vừa nói vừa bắt chước tư thế của anh, nhấc chân phải nghiền qua nghiền lại trong không khí rồi tiếp tục: “Còn nữa, cậu đạp tay người ta như vậy thì hay ho lắm à? Giỏi thì để người ta dẫm lại cậu vài cái xem, thế mới gọi là đàn ông thứ thiệt chứ.”

Lâm Từ cũng chẳng hiểu mắc gì một hai vạ miệng ngay lúc này.

Thật ra nghĩ lại thì câu “chịu thiệt là phúc” hay “người biết thời thế mới là trang tuấn kiệt” gì đó cũng có lý. Lâm Từ liếc mắt nhìn thoáng qua ánh mắt ngày càng nguy hiểm của chàng trai, cuối cùng cũng thức thời mà chịu thua trước.

“Được rồi, tôi chuẩn bị sẵn sàng rồi, cậu cứ đánh đi. Nhưng đánh nhẹ thôi nhé, tôi sợ đau. Đừng đánh vào miệng, tôi còn phải ăn tối. Tốt nhất cũng đừng đánh vào mặt, dù gì tôi cũng là con gái, còn cần giữ mặt mũi nữa.”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play