Khi chầm chậm nhả ra vòng khói cuối cùng, những suy nghĩ dường như lại quay về đêm mưa năm ấy.

Tiếng gào thét thê lương trong màn đêm đen đặc như lưỡi dao sắc bén, cứa rách cả máu thịt người nghe.

Trong khoảng trống giữa những tia chớp lóe lên, cậu thiếu niên run rẩy rút con dao ra khỏi ngực người phụ nữ đang nằm trong bồn tắm, máu đỏ tươi phun trào bắn lên gương mặt trắng bệch của người phụ nữ. Nước trong bồn không ngừng tràn ra ngoài, sắc đỏ chói mắt như đóa hồng nở rộ đến cực điểm.

Ngoài tiếng sấm rền vang thỉnh thoảng vang lên, cả phòng tắm yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập.

“Giết người rồi!”

“Mày đúng là một kẻ điên!”

Mùi máu tanh đặc quánh trong căn phòng tối như muốn tràn ra ngoài, tiếng xích sắt va chạm "loảng xoảng" theo từng cử động cơ thể mỗi lúc một dữ dội, ma sát đến mức khiến xương cốt cũng tê dại. Cảm giác đau đớn như dây thường xuân quấn lấy lưng, từng chút từng chút một bò lên sống lưng khiến người ta rợn cả tóc gáy.

Toàn thân như bị đánh gãy xương rồi quẳng xuống nước lạnh, lạnh đến mức hàm răng cũng run lên, vậy mà vẫn không có lấy một giọt nước ấm nào trào ra từ hốc mắt.

Sinh mệnh bị kéo dài trong tuyệt vọng, đến cả ánh mặt trời cũng trở thành điều xa xỉ. Cậu thiếu niên bị trói bằng xích sắt lặng lẽ ngồi trên sàn nhà, trong tay nắm một tấm ảnh.

Trong ảnh là cô gái trong làn váy bay phấp phới, cười rạng rỡ. Ánh sáng yếu ớt rọi lên gương mặt trắng bệch của cậu thiếu niên, tạo nên sự tương phản rõ rệt với người trong ảnh.

*

Mãi đến khi ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, Lâm Từ vẫn không thể gạt đi được giọng điệu lười nhác cứ lặp đi lặp lại trong đầu kia.

“Còn có thể dùng để... hôn.”

Người này chắc chắn là có bệnh!

Hơn nữa chắc chắn còn là một tên đểu nữa. Đúng là phí mất khuôn mặt như đồ án tốt nghiệp của Nữ Oa mà!

Lâm Từ thầm rủa trong lòng, đồng thời cảnh cáo bản thân phải tránh xa người này một chút.

Nào ngờ vừa mới xây dựng xong hàng rào tâm lý cho mình, giây tiếp theo cô đã thấy tên đểu ấy ở nhà dì Đoạn hàng xóm.

Dì Đoạn nhiệt tình giới thiệu.

“Đây là cháu trai dì từ Bắc Kinh đến, tên là Đoạn Dực. A Dực, mau đến chào dì Lâm và Tiểu Từ đi.”

Chết tiệt!

Đúng là oan gia ngõ hẹp!

Từ nhỏ Lâm Từ đã có thiện cảm với dì Đoạn - một người phụ nữ xinh đẹp đến từ thành phố lớn, luôn mặc những bộ đồ thời thượng nhất, sơn móng tay đỏ rực, ngay cả cách nói chuyện cũng dịu dàng như gió xuân.

Mẹ của Lâm Từ và dì Đoạn rất thân thiết, dì Đoạn cũng luôn xem Lâm Từ như con gái ruột mà đối đãi.

Trong trí tưởng tượng của Lâm Từ, cháu trai của dì Đoạn hẳn cũng phải là một cậu trai ngoan hiền, ôn hòa nhã nhặn.

Ai ngờ chàng trai hư hỏng cô vừa mới bắt gặp trong con hẻm nhỏ, một mình đánh ngã mấy đứa học sinh khác lại chính là cháu trai từ Bắc Kinh đến nương nhờ nhà dì Đoạn. Điều đó thật sự khiến cô khó lòng chấp nhận.

Suốt bữa ăn, Lâm Từ hiếm hoi giữ dáng vẻ thùy mị nết na, chẳng giống thường ngày vô tư lự.

Một phần vì tâm trạng cô không tốt.

Phần khác là vì người ngồi bên cạnh quá ra vẻ. Rõ ràng lúc tan học còn ra tay đánh người không chớp mắt, vậy mà giờ lại tỏ ra ngoan ngoãn và lễ phép trước mặt người lớn.

“Nhìn cháu trai cậu kìa, còn đẹp trai hơn cả mấy ngôi sao trên tivi nữa. Đúng là từ Bắc Kinh đến có khác, vừa trắng trẻo lại lanh lợi, đâu như con gái tớ.”

Đoạn Dực ăn uống tao nhã, đũa chẳng phát ra chút tiếng động nào, quanh người toát ra khí chất cao quý giống như cậu ấm nhà giàu nào đó.

Trên bàn ăn, mẹ Lâm không ngừng mượn chuyện của Đoạn Dực để so sánh chèn ép cô.

Lâm Từ cũng không phản bác mà chỉ tự mình ăn cơm, biết rõ mình chẳng cần phải tự rước lấy khó chịu.

Dù sao xét về ngoại hình, Đoạn Dực đúng là nhỉnh hơn cô một chút.

Đẹp trai thì đã sao, cậu ta là một tên học sinh hư đấy! Lâm Từ chỉ dám âm thầm khịt mũi khinh thường trong lòng.

“Đâu có, A Dực nhà tớ tính tình trầm lặng. Tớ còn sợ tới nơi mới lại càng ít nói, may mà có Tiểu Từ.”

Dì Đoạn vừa nói vừa nhìn Đoạn Dực rồi tiếp lời: “A Dực, con hãy làm quen với Tiểu Từ nhé. Con bé có nhiều bạn, nhờ nó dẫn con làm quen với mọi người.”

Trong tưởng tượng của Lâm Từ, Đoạn Dực hẳn sẽ trưng ra cái mặt lạnh lùng mà buông một câu: “Không cần, cậu ta phiền lắm.”

Ai ngờ Đoạn Dực chỉ khẽ “vâng” một tiếng, sau đó đặt đũa xuống.

“Con ăn no rồi, mọi người ăn tiếp đi.”

Cái gì đây, giả tạo đến mức này luôn à?

Lâm Từ tức không chịu được, đành cắn thêm cái đùi gà để xả giận.

Sau khi Đoạn Dực về phòng, dì Đoạn cẩn thận liếc nhìn cánh cửa phòng đóng chặt đối diện. Xác nhận bên trong không nghe thấy gì, bà ấy mới buông đũa xuống, đột ngột nghiêm túc nhìn sang Lâm Từ: “Tiểu Từ, dì muốn nhờ con một việc.”

Một mình Lâm Đình nuôi con đến chừng này chẳng dễ, trong đó không thiếu sự giúp đỡ từ dì Đoạn. Vì vậy trước lời nhờ vả của dì Đoạn, Lâm Từ gần như chẳng cần suy nghĩ đã lập tức đồng ý.

“Dì Đoạn, dì đừng khách sáo với con, có chuyện gì dì cứ nói.”

Ngay cả mẹ Lâm cũng hiếm khi trở nên nghiêm túc như lúc này.

“Cậu có chuyện gì cứ nói, Tiểu Từ cũng như con gái ruột trong nhà thôi mà.”

Dì Đoạn gật đầu, thở dài một tiếng rồi mới bắt đầu nói: “Thằng bé Đoạn Dực ấy... nó không giống những đứa trẻ bình thường khác, sống chung với nó nhiều khi cũng khiến người ta thấy sợ. Nhưng dù là vậy, Tiểu Từ à, dì vẫn muốn nhờ cháu một việc. Có thể... làm bạn với nó, tiện thể giúp dì để mắt đến nó nhiều hơn được không?” Nghe đến đây, Lâm Từ kinh ngạc quay đầu nhìn cánh cửa phòng đóng chặt.

“Cháu trông chừng cậu ấy sao?”

Phía sau còn một câu cô không nói ra.

Dì có biết cậu ta đánh nhau giỏi đến mức nào không đấy?

“Coi như dì cầu xin cháu vậy.” Dì Đoạn nhận ra sự do dự trong giọng nói của Lâm Từ.

Dù không hiểu rõ lý do gì khiến dì Đoạn lại lo lắng cho Đoạn Dực một cách khó hiểu như vậy, nhưng Lâm Từ vẫn đồng ý.

“Vâng dì Đoạn, cháu sẽ làm.”

Dì Đoạn thở phào nhẹ nhõm, lại như vừa sực nhớ ra chuyện gì.

“À đúng rồi, còn một việc nữa. Đoạn Dực nó đúng là được cái mặt mũi ưa nhìn thật, dì có thể nhờ Tiểu Từ là nếu có cô gái nào chủ động lại gần nó, cháu giúp dì cản một chút được không?”

Đây là... sợ cậu ta yêu sớm à?

Cũng phải thôi, mặt mũi Đoạn Dực đúng kiểu yêu nghiệt. Nghe dì Đoạn nói thì hình như cậu ta bằng tuổi Lâm Từ, sắp tới còn sẽ chuyển đến học chung trường với cô.

Lớp 11 rồi, phụ huynh ai mà chẳng lo chuyện yêu sớm chứ.

“Vâng, cháu sẽ để ý xem không cho cậu ấy yêu sớm đâu ạ.”

Tuy ngoài miệng nói thế, song trong lòng Lâm Từ lại thầm nghĩ cháu nào dám!

Tên đại ma vương như vậy, đừng nói là yêu sớm, có khi cậu ta muốn giết người phóng hỏa cháu cũng chẳng dám cản đâu!

“Cậu cứ yên tâm, việc này giao cho Tiểu Từ là được rồi. Con bé nhà tớ tuy học hành chẳng ra sao, nhưng mấy chuyện khác thì giỏi lắm!”

Mẹ Lâm đối với con gái mình có một loại tự tin vô hạn.

Nhìn vẻ mặt nhẹ nhõm của dì Đoạn, Lâm Từ đành bất lực rút điện thoại ra, mở bài viết mà Cố Hinh chia sẻ trên diễn đàn trường, cố gắng gạt đi cảm giác tội lỗi nho nhỏ trong lòng.

[Sốc! Một bạn siêu cấp trai đẹp sắp chuyển đến lớp 11 trường Nhất Trung Xuân Giang!]

[Thật hả? Đẹp đến mức nào?]

[Yên tâm đi, loại nhan sắc yêu nghiệt đó ấy hả, mắt chẳng thèm nhìn mấy người phàm tụi mình đâu!]

[...]

Ngẫm nghĩ vài giây, Lâm Từ nhớ lại lời Cố Hinh nói trước đó.

Lẽ nào lại trùng hợp đến vậy, người chuyển đến lớp cô chính là Đoạn Dực hả?
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play