Thẩm Lương từ phòng Thiệu Khâm Hàn bước ra, đầu óc choáng váng, chân nhẹ bẫng. Hắn thầm nghĩ, đúng là gặp quỷ, cái loại tình tiết cẩu huyết đến nỗi rã xương như vậy mà cũng có ngày rơi vào đầu mình. Quả nhiên, gieo cẩu huyết nhiều thì có ngày bị báo ứng.

Đồng hồ treo tường đã chỉ hai giờ sáng, lặng lẽ nhấn mạnh từng giây từng phút trôi qua.

Thẩm Lương thở dài, trở về phòng định ngủ, nhưng vừa nằm xuống lại trằn trọc không yên. Cuối cùng, hắn dứt khoát ngồi bật dậy, lấy một quyển sổ ghi chép từ tủ đầu giường, ngẫm nghĩ một lúc, sau đó nghiêm túc viết xuống kế hoạch đầu tiên:

1. Giúp Thiệu Khâm Hàn theo đuổi Thẩm Viêm.

Còn đuổi kiểu gì thì… để mai nghĩ tiếp.

Hệ thống lặng lẽ trôi đến nhìn lén, còn tưởng hắn sẽ viết gì động trời động đất, ai ngờ lại là một câu vô nghĩa, bèn không nhịn được trợn trắng mắt:

【Anh tính giúp hắn theo đuổi kiểu gì?】

Hệ thống là một khối sáng chói lọi đủ làm mù mắt người khác, dù không cử động gì, nhưng trong bóng tối lại có cảm giác tồn tại vô cùng mãnh liệt.

Thẩm Lương liếc nhìn nó một cái:

“Mày có thể giảm độ sáng chút không? Sáng chói quá, ảnh hưởng thị lực.”

Hệ thống “ừ” một tiếng rồi tự động hạ độ sáng. Lúc ánh sáng rực rỡ quanh thân biến mất, Thẩm Lương mới ngạc nhiên phát hiện bản thể của hệ thống lại là một viên kim cương trắng khổng lồ.

Shh——

Thẩm Lương sờ cằm, trầm ngâm:

“…… Mày trông cũng đáng giá phết.”

Hệ thống: 【Thu hồi mấy ý nghĩ nguy hiểm của anh lại.】

Thẩm Lương: “Ờ.”

Sau một lát yên tĩnh, hắn bỗng hỏi:

“Đúng rồi, mày có tên không?”

Trong mấy cuốn tiểu thuyết hắn từng đọc, hệ thống đều có tên hoặc ký hiệu gì đó.

Hệ thống nghe vậy, thân thể đang trôi nổi chợt khựng lại một giây:

【……】

Thẩm Lương nghiêng đầu:

“Hỏi mày đó, có tên không?”

Hệ thống nghẹn mãi không nói được câu nào hoàn chỉnh, cuối cùng ấp úng đáp:

【Không… không có…】

Thẩm Lương vừa nghe đã biết nó đang giả vờ ngốc để lấp liếm. Hắn thầm nghĩ sau này còn nhiều cơ hội moi ra, liền nhét sổ tay lại vào ngăn kéo rồi dứt khoát nằm xuống ngủ. Còn chuyện giúp Thiệu Khâm Hàn cưa đổ Thẩm Viêm…

Nói đùa, hắn là tác giả nguyên tác đó! Theo đuổi một cậu sinh viên ngốc nghếch như Thẩm Viêm chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?

---

Sáng hôm sau, dì Trương làm xong bữa sáng, vừa ngẩng đầu đã thấy Thẩm Lương lết xác xuống lầu, ngáp dài liên tục. Dì dùng tạp dề lau tay, nói:

“Tiểu Thẩm, cơm sáng xong rồi đó, tranh thủ ăn đi, không lát nữa nguội hết.”

Thẩm Lương nghe xong tỉnh táo được phân nửa, hỏi:

“Thiệu tiên sinh đâu? Anh ấy không ăn à?”

Dì Trương lắc đầu, ngập ngừng:

“Nếu cậu ấy ăn thì đã xuống rồi, giờ chưa thấy động tĩnh gì, chắc là không ăn đâu.”

Dì thoạt nhìn cũng có chút sợ Thiệu Khâm Hàn, đến thúc cũng không dám thúc, nói xong liền quay vào bếp tiếp tục dọn dẹp.

Thẩm Lương rót ít nước ấm vào bình giữ nhiệt, thầm nghĩ, bảo sao bao tử anh có vấn đề, cơm nước còn không chịu ăn. Hắn quay người lên lầu, đến trước cửa phòng Thiệu Khâm Hàn gõ “cộc cộc”: “Dậy đi.”

Sợ đối phương không nghe, hắn gõ rất to, chẳng khác gì dân đòi nợ thuê. Gặp người có tính gắt ngủ là ăn dao phay ngay lập tức.

“Cạch”—cửa mở ra.

Thiệu Khâm Hàn mặc áo ngủ đứng sau cửa, tóc đen hơi rối, rõ ràng vừa tỉnh ngủ, quầng thâm dưới mắt chứng tỏ tối qua ngủ chẳng ra sao. Thấy là Thẩm Lương, anh nhíu mày:

“Có chuyện gì?”

Thẩm Lương liếc mắt xuống dưới lầu:

“Xuống ăn sáng.”

Thiệu Khâm Hàn đáp gọn lỏn:

“Không ăn.”

Nói xong định đóng cửa, ai ngờ bị Thẩm Lương chặn lại:

“Đi ăn đi, ăn xong tối nay tôi dẫn anh đi gặp Thẩm Viêm.”

Tối nay có một tình tiết quan trọng, bỏ lỡ là coi như xong cả cốt truyện.

Thiệu Khâm Hàn nghe vậy thì hơi khựng lại, lông mày càng chau sâu hơn:

“Thẩm Viêm?”

Thẩm Lương khoanh tay dựa vào khung cửa, cười cười như nhóc lưu manh:

“Không phải anh muốn theo đuổi người ta sao? Tôi giúp anh. Không đi thì đừng hối hận.”

Thiệu Khâm Hàn nhìn chằm chằm hắn, không nói gì. Một lúc sau mới lạnh nhạt mở miệng:

“…… Ra ngoài.”

Thẩm Lương nhướn mày:

“Cái gì?”

Thiệu Khâm Hàn:

“Tôi thay đồ.”

Thẩm Lương “ồ” một tiếng, vẻ mặt không hiểu nổi. Hắn đứng thẳng người, một tay đút túi đi xuống lầu, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Cơ thể anh có chỗ nào tôi chưa thấy đâu mà phải giấu…”

Phía sau “rầm” một tiếng, cửa phòng đóng mạnh.

Dưới lầu rộng rãi như vậy, bàn ăn đủ để mười người cùng ngồi ăn, thế nhưng chỗ ngồi này lúc nào cũng trống trải. Mặt bàn đá cẩm thạch lạnh lẽo, bóng loáng, phản chiếu ánh đèn treo phía trên thành một vầng sáng nhàn nhạt, thoạt nhìn xa hoa nhưng lại mang theo cảm giác lạnh lẽo, xa cách.

Thẩm Lương ngồi ở mép bàn, vừa tự bóc vỏ trứng gà vừa liếc nhìn chiếc ghế đối diện đang bỏ trống. Trong khoảnh khắc đó, hắn bỗng hiểu ra vì sao Thiệu Khâm Hàn không thích ăn cơm, giống như một mình đi ăn lẩu vậy, thật sự quá chán.

Chẳng bao lâu sau, Thiệu Khâm Hàn bước xuống lầu. Anh liếc mắt nhìn Thẩm Lương rồi kéo ghế ngồi xuống đối diện. Trước mặt là bát cháo trắng, anh nhìn vài giây mới bắt đầu ăn. Không đụng vào đồ ăn kèm, cũng không uống sữa, ăn cơm cứ như đang thực hiện nghĩa vụ.

Thẩm Lương thầm nghĩ, một ngày ba bữa chỉ ăn cháo trắng, nhiều tiền cũng có ích gì? Không bằng đưa mình tiêu xài. Hắn mở bình giữ nhiệt, rót một ít nước vào ly, đẩy qua trước mặt anh:

“Uống chút nước ấm đi.”

Thiệu Khâm Hàn không động đậy. Trong ly có vài quả kỷ tử đỏ tươi và hai bông hoa cúc khô, hơi nước lượn lờ bốc lên.

Thẩm Lương ôm bình giữ nhiệt, dựa lưng vào ghế, trông không khác gì một con cá mặn lười biếng: “Sức khỏe là vốn liếng lớn nhất để yêu đương. Dưỡng sinh giờ còn kịp.”

“……”

Thiệu Khâm Hàn dĩ nhiên không uống thứ trà dưỡng sinh ấy. Ăn xong cháo, anh kéo ghế đứng dậy định lên lầu. Nhưng không biết nghĩ gì, lại khựng lại, quay đầu nhìn Thẩm Lương: “Lên đây.”

Thẩm Lương ngước mắt, ánh mắt đầy nghi hoặc: “Hả?”

Thiệu Khâm Hàn lạnh nhạt nói: “Về phòng tôi.”

“???”

Thẩm Lương chớp mắt, thật sự không phải cậu nghĩ lung tung, mà là mấy lời này nghe kiểu gì cũng khiến người ta suy diễn. Thế thân, trên một khía cạnh nào đó, chẳng khác nào tình nhân, mà tình nhân thì…

Thì làm gì?

Thẩm Lương ngước mắt nhìn mặt trời chói chang ngoài cửa sổ, trong lòng run rẩy: Ban ngày ban mặt, có phải không ổn lắm không?

Thiệu Khâm Hàn đã đi được một nửa cầu thang, thấy Thẩm Lương không động đậy, liền cau mày: “Thế nào, còn muốn tôi xuống mời cậu à?”

Thẩm Lương chỉ đành đứng dậy, lết theo. Nếu đã thế thì cứ coi như cống hiến vì nghệ thuật.

Giấc ngủ của Thiệu Khâm Hàn cũng tệ như trạng thái tinh thần của anh. Trước kia còn có thể dựa vào thuốc ngủ để miễn cưỡng chợp mắt, nhưng dùng lâu sinh ra kháng thuốc, thuốc ngủ giờ chẳng còn tác dụng gì nữa.

Anh vào phòng, ngồi bên mép giường, chậm rãi tháo nút áo sơ mi. Mở hai cúc rồi lại dừng tay.

Thẩm Lương đứng ngay cửa, không có chút ý định bước vào, giống hệt cột điện đứng sừng sững.

Thiệu Khâm Hàn cụp mắt, giấu đi cảm xúc trong đáy mắt, nói một câu: “Lại đây ngủ.”

Thẩm Lương suýt tưởng mình nghe nhầm. Anh ta… trực tiếp vậy luôn?

Hắn vừa lết vào liền nghe anh nói tiếp: “Lên giường đi.”

Mí mắt Thẩm Lương giật mạnh: “Lên giường á?”

Không lẽ đối phương định lật người làm công? Không thể nào, hắn không phải thể loại dễ bị áp đâu!

Thiệu Khâm Hàn môi mỏng, sắc môi nhợt nhạt hơn người thường, khẽ mím một cái liền càng trắng bệch. Giọng nói lãnh đạm, lại khiến người ta như bị thôi miên: “Lên đi. Đừng bắt tôi nói lần thứ hai.”

Mệt mỏi quá mức có thể bào mòn cả một người, đặc biệt là chứng mất ngủ kéo dài suốt bao năm. Nói xong câu đó, anh trực tiếp nằm xuống giường, nhắm mắt lại, đôi mày vẫn nhíu chặt như bị ám ảnh bởi những cơn bóng đè.

Thẩm Lương thầm nghĩ: Lên thì lên, nếu đối phương thực sự định lật người làm công, cùng lắm đánh một trận, chẳng lẽ hắn không đè được một kẻ cả người toàn bệnh?

“Kẽo kẹt” một tiếng, hắn nằm xuống bên cạnh. Trong phòng lập tức yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng hít thở.

Thiệu Khâm Hàn nhắm mắt, lông mi khẽ run. Anh có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở ấm nóng của Thẩm Lương đang vây quanh mình, xa lạ mà cũng quen thuộc. Anh xoay người, muốn tìm lại cảm giác an toàn hiếm hoi đêm qua, nhưng luôn cảm thấy thiếu cái gì đó.

“……”

Mười phút sau, anh mở mắt. Quay sang nhìn thì thấy Thẩm Lương đang… chơi game. Gương mặt Thiệu Khâm Hàn tối sầm, không nói một lời rút điện thoại của đối phương, “bốp” một tiếng ném xuống đất.

Điện thoại vỡ rồi.

Thẩm Lương là người bao dung với bệnh tâm thần, nhất là dạng có tiền, có thế, có thể chơi chết mình bất cứ lúc nào: “…… Anh làm gì thế?”

Thiệu Khâm Hàn không đáp, xoay người quay lưng lại.

Thẩm Lương tưởng anh lên cơn, vừa định xuống giường nhặt điện thoại thì Thiệu Khâm Hàn đột nhiên nói: “Ôm tôi.”

“… Hả?” Thẩm Lương bắt đầu nghi ngờ đầu óc mình bị lag từ lúc xuyên tới thế giới này.

“Qua đây, ôm tôi.” Giọng nói của Thiệu Khâm Hàn như kìm nén cực độ, cảm xúc bắt đầu trở nên mất kiểm soát.

Thẩm Lương nghe thế mà có cảm giác như đối phương đang ra lệnh “Giết cậu” hơn là “Ôm tôi.” Nhưng hắn vẫn chậm rãi duỗi tay, từ phía sau ôm lấy anh, siết chặt không một kẽ hở.

Cằm hắn tựa lên đỉnh đầu anh: “Vậy được chưa?”

Có lẽ vì khoảng cách quá gần, giọng hắn cũng tự nhiên trầm thấp hơn, mang theo chút gì đó mềm mại.

Thiệu Khâm Hàn không trả lời. Qua lớp áo mỏng, anh cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể nóng rực và nhịp tim đều đặn của Thẩm Lương, như có ma lực khiến người ta không tự giác mà hạ thấp cảnh giác.

Lông mi anh khẽ run, giữ nguyên tư thế ấy không nhúc nhích, thấp giọng nói: “Đừng buông.”

Anh nói: “Không được buông tay…”

Bọn họ rõ ràng chỉ là hai người xa lạ, nhưng lại đang làm điều thân mật nhất trên đời. Thiệu Khâm Hàn cũng không rõ, liệu mình là vì Thẩm Lương có gương mặt quá giống Thẩm Viêm nên mới vô thức tìm kiếm chút an ủi, hay vì cậu mang lại cho anh một loại cảm giác an toàn đã lâu không có…

Anh không hiểu. Thế nên tạm thời chọn lý do đầu tiên.

Ngoài cửa sổ, ánh nắng đầu hạ dịu nhẹ chiếu qua sàn nhà thành từng mảng loang lổ. Thẩm Lương ôm lấy Thiệu Khâm Hàn, phát hiện đối phương đã ngủ như đêm qua. Hắn nhướng mày nghĩ: Anh ta thật sự coi mình là gối ôm sống?

Thẩm Lương điều chỉnh tư thế, cũng định tranh thủ chợp mắt. Không ngờ Thiệu Khâm Hàn bất ngờ trở mình, vòng tay qua ôm lấy eo hắn, vùi mặt vào ngực hắn.

“…?”

Đối phương vẫn chưa tỉnh, chắc là đang nằm mơ.

Thẩm Lương thử giãy ra vài lần, kết quả không những không thoát được, Thiệu Khâm Hàn lại càng siết chặt hơn, làm hắn suýt nghẹt thở, cuối cùng đành bỏ cuộc.

Thôi, ôm thì ôm, có mất miếng thịt nào đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play