Thiệu Khâm Hàn nhắm mắt ngủ, trông rất ngoan ngoãn, chẳng có chút bộ dạng âm u đáng sợ hay bạo liệt nào. Chỉ là anh cứ vô thức co người lại, cả thân thể như cuộn thành một vòng tròn. Xét theo góc độ tâm lý học, đây là biểu hiện của việc thiếu cảm giác an toàn.
Anh siết chặt eo Thẩm Lương, không giống như đang ôm người, mà cứ như kẻ chết đuối níu lấy cọng rơm cứu mạng, sống chết không chịu buông, mà cũng không thể buông được.
Thời gian trôi qua từng chút một, Thẩm Lương cảm thấy eo mình sắp tê liệt đến nơi. Hắn hoàn toàn không ngủ nổi, điện thoại thì bị ném xuống đất, không thể chơi game, đành nằm đợi đối phương tỉnh dậy.
Chán đến mức không có gì làm, Thẩm Lương dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào hàng mi dài quá mức của Thiệu Khâm Hàn, rồi chậm rãi lướt xuống, qua gò má mịn màng, sống mũi cao thẳng, cuối cùng dừng lại ở đôi môi màu nhạt của anh…
Chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, rồi lập tức rụt tay lại.
A di đà Phật.
Thẩm Lương tự nhủ trong lòng: giở trò với người đang ngủ sẽ bị sét đánh đấy!
Thế nhưng chưa được bao lâu, hàng mi của Thiệu Khâm Hàn bỗng khẽ run, như thể có dấu hiệu sắp tỉnh. Anh vẫn chưa nhận thức được người đang nằm trong lòng là ai, chỉ cảm thấy rất ấm áp, mang theo chút buồn ngủ, theo bản năng khẽ cọ nhẹ hai cái. Mái tóc đen mềm mại lướt qua cằm Thẩm Lương, khiến hắn có chút nhột.
Chỉ vì một cử động nhỏ như vậy, thân thể Thẩm Lương khẽ cứng lại trong giây lát. Cảm giác mềm mại trong vòng tay thật quá mơ hồ, cứ như không liên quan gì đến con người lạnh lùng tên Thiệu Khâm Hàn kia.
Hắn vẫn giữ nguyên tư thế, im lặng chờ anh tỉnh dậy.
“……”
Vài giây sau, đầu óc Thiệu Khâm Hàn cuối cùng cũng dần tỉnh táo. Khi anh nhận ra mình đang nằm trong lòng Thẩm Lương, con ngươi lập tức co rút lại, tay vòng qua eo cậu bất giác siết chặt hơn.
“Shh…”
Thẩm Lương hít vào một hơi, sau đó cố gắng nhịn xuống. Hắn nhíu mày cúi đầu nhìn, liền thấy Thiệu Khâm Hàn đang mở to đôi mắt đượm ánh nước, có vẻ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Hắn khẽ cong ngón tay, chạm nhẹ vào cằm đối phương, hơi trêu ghẹo: “Tỉnh rồi à?”
Giọng nói mang theo ý cười, đôi mắt cũng vậy.
Thẩm Lương thực sự rất nghe lời, vẫn luôn ôm chặt lấy Thiệu Khâm Hàn, chưa từng buông ra. Hai người dính nhau đến mức không chừa khe hở, đến cả một cây kim cũng khó chen vào. Qua vài giây ngắn ngủi, nhịp tim của hai người dường như cũng đồng điệu.
Bọn họ cứ thế ôm nhau,
Nằm chung một chiếc giường,
Cảm giác thật kỳ quái và khó tin.
“Rầm ——”
Bất ngờ, Thiệu Khâm Hàn bật dậy như bị điện giật, hoàn toàn không hề báo trước. Thẩm Lương bị hoảng sợ, cũng ngồi dậy theo: “Sao vậy?”
Thiệu Khâm Hàn cũng không biết nên trả lời thế nào. Anh vô thức nắm chặt góc chăn, cảm thấy mọi chuyện đang đi theo hướng ngoài dự liệu của mình, bèn nhắm mắt nói: “…Không có gì.”
Anh vén chăn bước xuống giường: “Cậu không phải nói sẽ đưa tôi đi tìm Thẩm Viêm à? Đi thôi.”
Thẩm Lương thầm nghĩ: Gấp vậy cơ à? Cứ như đầu thai không bằng. Hắn nhìn đồng hồ, đã bốn giờ chiều, liền chép miệng: “Anh ngủ kỹ thật đấy.”
Thiệu Khâm Hàn liếc hắn một cái, giọng không vui: “Cậu đang nói tôi là heo đấy à?”
Ôi trời, thế mà cũng bị anh nghe ra.
Thẩm Lương lười biếng đứng dậy mặc quần áo: “Anh tự nói đấy nhé, tôi có nói đâu.”
Nói xong, ánh mắt hắn tình cờ lướt qua cổ áo Thiệu Khâm Hàn, khẽ dừng lại, rồi nâng cằm nhắc: “Cài nút áo vào đi.”
Thiệu Khâm Hàn cau mày: “Cái gì?”
Thẩm Lương: “Nút áo.”
Thiệu Khâm Hàn: “Nút áo gì?”
Thẩm Lương thầm nghĩ: Sao nói chuyện cứ như thằng ngốc thế này? Hắn bước tới trước mặt anh, vươn tay kéo cổ áo đối phương lại, rồi lần lượt cài từng chiếc nút áo nhỏ vào, vừa làm vừa lẩm bẩm như đang nhắc nhở: “Đừng nói tôi không nhắc anh, mặc như vậy dễ bị dụ dỗ lắm đấy.”
Hắn cao hơn Thiệu Khâm Hàn một chút, nhưng cũng chỉ là một chút thôi, bình thường khó mà nhận ra, chỉ khi đứng thật gần mới thấy rõ. Những ngón tay thon dài vô cùng linh hoạt, chỉ ba động tác đã cài xong hết mấy cái nút áo.
Khoảng cách quá gần, Thiệu Khâm Hàn hơi mất tự nhiên quay mặt đi: “Không cần cậu lo.”
Giọng thì chống đối, nhưng người lại chẳng có hành động phản kháng nào.
Thẩm Lương khẽ cười đầy ẩn ý: “Tôi không quản anh thì ai quản anh?”
Anh thì lớn rồi, tôi mặc kệ anh, sao anh có thể lớn đến mức này chứ?
Câu sau hắn không dám nói ra miệng, chỉ dám âm thầm chiếm chút tiện nghi trong lòng.
Thiệu Khâm Hàn: “Tóm lại không cần cậu.”
Thẩm Lương duỗi người một cái, thấy điện thoại mình vẫn nằm yên lặng trên sàn nhà. Hắn bước tới nhặt lên, đúng như dự đoán, đã banh xác. Hắn bĩu môi: “Nhưng anh cũng không thể quăng điện thoại tôi xuống đất như thế, giờ hỏng rồi còn gì.”
Thiệu Khâm Hàn chẳng buồn để tâm, thầm nghĩ cái điện thoại thì đáng bao nhiêu tiền chứ. Nhưng khi ngẩng lên, lại thấy vẻ mặt Thẩm Lương như thể thật sự rất đau lòng. Anh khựng lại một chút, rút ví từ trong áo khoác, lấy ra một tấm thẻ rồi đưa cho hắn, giọng điệu ngắn gọn mà rõ ràng: “Cầm lấy.”
Thẩm Lương thấy vậy, đuôi mày khẽ nhướng, hơi ngạc nhiên. Hắn thầm nghĩ: chẳng lẽ đây chính là truyền thuyết "tổng tài hào môn" trong tiểu thuyết, loại có thẻ đen VIP vô hạn mức tiêu dùng sao?"
Hắn chậm nửa nhịp mới đưa tay nhận lấy: “Cho tôi á?”
Thiệu Khâm Hàn thản nhiên nhìn hắn: “Tôi nói rồi, Thẩm Viêm có gì, cậu cũng sẽ có cái đó.”
Lần này xuyên qua đúng là được hưởng phúc lợi ưu đãi. Thẩm Lương nhìn tấm thẻ trong tay, thầm nghĩ Thiệu Khâm Hàn hình như cũng không đến nỗi tệ lắm, nếu có thể bỏ qua cố chấp với Thẩm Viêm, thật ra làm người cũng không đến nỗi nào.
Nghĩ vậy, hắn bất chợt ghé sát lại gần, chăm chú đánh giá khuôn mặt Thiệu Khâm Hàn, rồi nghiêm túc hỏi: “Anh nhất định phải thích Thẩm Viêm à?”
Thiệu Khâm Hàn hơi cau mày vì câu hỏi bất thình lình này, tưởng Thẩm Lương lại lên cơn: “Tôi nói rồi, cái gì nên cho cậu, tôi sẽ không thiếu một xu, không nên cho cậu thì đừng mơ tưởng.”
Ý ngoài lời, cậu cứ yên tâm làm thế thân đi.
Thẩm Lương nghe xong liền biết anh hiểu lầm cái gì rồi, trợn mắt một cái, lười giải thích. Thầm nghĩ: vẫn nên cố gắng tác hợp anh với Thẩm Viêm, chứ liếm chó như vậy, không cứu nổi.
Mọi người đều biết, trong các thể loại truyện ngược cẩu huyết hào môn kinh điển, quán bar là nơi dễ xảy ra biến cố nhất. Nhân vật chính nghèo mà lương thiện thường vì học phí mà phải tìm việc làm thêm, mà họ sẽ không đi siêu thị hay quán ăn, nhất định phải làm ở quán bar. Sau đó sẽ gặp pháo hôi gây sự, rồi được anh hùng cứu mỹ nhân.
Là truyền nhân đời thứ 18 của tiểu thuyết cẩu huyết trên mạng, Thẩm Lương cũng trung thành kế thừa truyền thống tốt đẹp này. Trong nguyên tác, Thẩm Viêm làm phục vụ ở quán bar, gặp phải khách gây rối, may mà có Tô Thanh Nghiên kịp thời ra tay giúp đỡ, từ đó hai người tình cảm thăng hoa, tiến thêm một bước quan trọng.
Lúc năm giờ chiều, bầu trời dần tối sầm, ánh chiều tà bị nuốt chửng, nhường chỗ cho ánh đèn lập lòe cùng bảng quảng cáo điện tử rực rỡ.
“Vèo ——”
Một chiếc xe ô tô màu đen từ ven đường lao vút qua, thân xe bóng loáng lướt đi như gió, khí chất sang chảnh đến mức chỉ cần nhìn thôi cũng thấy đắt đỏ, giá trị không dưới bảy con số.
Lúc này, Thẩm Lương đang ngồi ở ghế sau xe. Hắn vừa nhắm mắt cảm nhận tốc độ và khí thế của chiếc xe phiên bản giới hạn, vừa lười biếng mở miệng nói: “Anh tôi đang làm phục vụ ở bar Thiên Sắc.”
Thiệu Khâm Hàn cảm thấy mình chắc chắn bị điên rồi, chỉ vì một câu của Thẩm Lương mà nửa đêm lặn lội chạy ra ngoài. Người bình thường ai lại làm chuyện này? Anh cau mày: “Cậu ấy đi quán bar làm gì?”
Thẩm Lương: “Đi làm.”
Thiệu Khâm Hàn: “Sao phải phải đi làm?”
Thẩm Lương: “Kiếm tiền.”
Thiệu Khâm Hàn lạnh mặt: “Tôi đã cho cậu ấy tiền rồi, sao vẫn phải đi làm?”
Thẩm Lương đến mí mắt cũng lười nâng, bắt chéo chân, thở dài nói: “Bởi vì tuy nghèo, nhưng anh tôi là người tự lập tự cường, không ham hư vinh, không màng vật chất, là đóa hoa sen trắng mọc lên từ bùn mà không hôi tanh mùi bùn. Dù được anh cho tiền, anh ấy vẫn muốn tự mình cố gắng trả học phí. Hiểu chưa?”
Thiệu Khâm Hàn: “……”
Anh không nói gì, mặt đen như đáy nồi. Tài xế ngồi phía trước thì vểnh tai nghe, thấy lời Thẩm Lương nói còn hay hơn hát.
Chẳng mấy chốc, xe dừng trước một quán bar. Tài xế cẩn thận nhìn kính chiếu hậu: “Thiệu tổng, tới nơi rồi.”
Thẩm Lương lập tức đẩy cửa xuống xe, quay đầu lại thấy Thiệu Khâm Hàn vẫn chưa động đậy, bèn vươn tay kéo người xuống: “Đi thôi, thất thần gì chứ.”
Chuyện quan trọng thế này mà còn chậm chạp, lát nữa sẽ chỉ còn biết nhìn Thẩm Viêm và Tô Thanh Nghiên tình chàng ý thiếp thôi.
Thiệu Khâm Hàn xưa nay chưa từng bị ai kéo đi như thế, nhấp môi, muốn rút tay về nhưng đã bị Thẩm Lương kéo thẳng vào trong quán bar.
Bar vừa mở cửa không lâu nhưng đã khá đông khách. Tiếng nhạc chát chúa tách biệt không gian trong quán với thế giới bên ngoài. Thanh niên trai gái uốn éo trên sàn nhảy, ánh đèn chớp tắt, gương mặt ai cũng giống ai, nhìn lâu chỉ thấy như yêu ma.
Dù Thẩm Lương từng viết về quán bar này trong truyện, nhưng thực tế thì đây là lần đầu hắn tới khảo sát. Hắn nhớ mơ hồ cảnh quan trọng diễn ra trên lầu hai, bèn sờ cằm tìm thang máy.
Đúng lúc đó, một nhân viên mặc vest hình như nhận ra bọn họ, vội vàng chạy tới. Nhưng mục tiêu lại là Thiệu Khâm Hàn.
“Thiệu tiên sinh, sao hôm nay ngài lại tới đây, thật là quý hóa. Ghế lô tầng trên của ngài vẫn giữ nguyên, ngày nào cũng lau dọn sạch sẽ.”
Thẩm Lương liếc bảng tên đối phương, thấy có ghi “Giám đốc” thì nghĩ thầm, ô hô, hóa ra là lãnh đạo nhỏ.
Mấy kẻ có tiền ở nơi ăn chơi thế này thường có phòng riêng cố định, dù cả năm không ghé đến cũng vẫn đóng hội phí đắt đỏ.
Thiệu Khâm Hàn hiển nhiên là loại người như vậy, căn bản không nhớ nổi mình từng tới đây. Anh vừa định từ chối thì nghe Thẩm Lương hỏi: “Tầng hai còn chỗ không?”
Giám đốc vội vàng gật đầu: “Còn còn còn, mời đi theo tôi!”
Lúc này đừng nói tầng hai, kể cả muốn phòng làm việc của ông ta, Thẩm Lương đoán chừng đối phương cũng sẽ hớn hở dẫn đường ngay.
Thiệu Khâm Hàn không thích không khí nơi này, quá ồn ào, mùi khói thuốc và rượu nồng nặc dính đầy quần áo. Anh che miệng mũi, không hề che giấu sự ghét bỏ: “Tôi không muốn ở lại đây.”
Thẩm Lương vốn cũng không quen thuộc với bar, nhưng khả năng thích nghi của hắn rất tốt, nghe vậy liếc anh một cái: “Đừng trách tôi không nhắc trước, giờ mà đi là không kịp gặp anh tôi đâu.”
Thiệu Khâm Hàn giọng nguy hiểm: “Cậu đang lấy anh cậu ra uy hiếp tôi?”
Thẩm Lương nhún vai, nghĩ thầm tôi đây là vì tốt cho anh, cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân đâu dễ có. Hắn nghiêm túc nhìn Thiệu Khâm Hàn: “Không thiệt đâu, ở lại vài tiếng thôi, tôi đảm bảo anh tôi sẽ động lòng với anh.”
Thiệu Khâm Hàn cười lạnh, rõ ràng không tin lời hắn.
Giám đốc dẫn bọn họ lên lầu hai, tìm một phòng lô rộng rãi mời Thiệu Khâm Hàn vào, lại cho người mang lên vài món đồ uống rồi mới rời đi.
Thẩm Lương tinh mắt thấy trên đĩa trái cây có hạt dưa, nghĩ thầm, nơi cao cấp thế này cũng có món dân dã vậy sao. Hắn tiện tay bốc một nắm, vừa ăn vừa kêu răng rắc.
Thiệu Khâm Hàn mặt lạnh ngồi bên cạnh, nhẫn nại gần như chạm ngưỡng: “Cậu kêu tôi tới đây chỉ để nhìn cậu ăn hạt dưa?”
Thẩm Lương ban đầu nửa nhắm mắt, nghe vậy bèn mở mắt ra. Nghĩ thầm: sao, chẳng lẽ còn muốn tôi múa phụ họa thêm bài 《Đã chết vẫn phải yêu》 nữa?
“Gấp cái gì.”
Không thấy đang đợi cốt truyện phát sinh à?
Thiệu Khâm Hàn nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt đầy áp lực.
Thẩm Lương bất đắc dĩ phủi vỏ hạt dưa trên người, đứng dậy: “Được rồi được rồi, tôi đi gọi Thẩm Viêm cho anh.”
Nói rồi kéo cửa bước ra ngoài, âm thanh hỗn loạn bên ngoài lập tức tràn vào như thủy triều, rồi lại bị cửa cách âm chặn lại, trong phòng lại trở nên yên tĩnh.
Đèn trong quán bar mờ tối, phòng lô càng thêm kín đáo, chỉ có đèn bàn lập lòe. Thiệu Khâm Hàn ngồi trên sofa, nhắm mắt, chau mày, đầu ngón tay vô thức siết chặt đầu gối, lực siết đến mức phát ra âm thanh khe khẽ.
Anh vẫn không thể nào quen được cảm giác cô đơn giữa bóng tối.