【Quyển 1】: Tác giả truyện cẩu huyết × Phản diện hào môn.

【Lần cuối cùng Thẩm Viêm nhìn thấy Thiệu Khâm Hàn là ở bệnh viện.

Hắn đứng ngoài hành lang, cách một ô cửa sổ nhìn vào. Người đàn ông từng một tay che trời ở thành phố Z, lúc này lại ngồi co ro trong góc lạnh nhất của căn phòng, ôm chặt đầu gối, bất động như một pho tượng.

Thiệu Khâm Hàn không chết, cũng không ngốc, hắn chỉ là... đã phát điên.

Thực ra, hắn đã phát điên từ rất nhiều năm trước, chỉ là sau này vì không có được Thẩm Viêm, thì điên đến triệt để.

Nhưng vì quá cố chấp, vì không từ thủ đoạn để giữ lấy Thẩm Viêm, hắn chỉ càng khiến người kia sợ hãi, càng ngày càng muốn tránh xa hắn.

Thẩm Viêm rời đi. Cánh cửa phòng bệnh khép lại, người đàn ông trong phòng dường như cảm nhận được gì đó, khẽ ngẩng đầu nhưng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng khuất dần nơi hành lang. Ánh mắt điên dại của hắn dần trở nên hỗn độn, rồi lại biến thành mê mang. Hắn cúi đầu, dùng ngón tay vụng về viết đi viết lại một cái tên trên mặt sàn: “Thẩm... Viêm...” 

Từng nét nguệch ngoạc, nhưng càng lúc càng rõ ràng – như thể chỉ cần lặp đi lặp lại hai chữ ấy, người kia sẽ quay lại.】

---

Thẩm Lương là một tác giả viết tiểu thuyết mạng tuyến 18 nổi danh vì độ "cẩu huyết" – tình tiết ngược luyến não tàn, kịch tính đến mức phi lý.

Hắn đang ngậm điếu thuốc, ngồi trước máy tính gõ những dòng cuối cùng của tác phẩm 《Bạc Tình Thác Ái》, bổ sung kết cục cho nhân vật phản diện Thiệu Khâm Hàn.

Vừa đăng chương mới, phần bình luận lập tức bùng nổ. Độc giả giận sôi máu, hận không thể xuyên qua mạng để bóp chết hắn – thật sự quá cẩu huyết!

Tác giả khác viết truyện để giải trí, riêng Thẩm Lương – như có thù với xã hội. Nhân vật nào được yêu thích là hắn ngược ngay, ngược đến sống không bằng chết, cốt truyện lên voi xuống chó một cách vô lý.

《Bạc Tình Thác Ái》, chỉ nghe tên đã thấy tràn ngập mùi cẩu huyết thập niên cũ. Truyện kể về Thẩm Viêm – một chàng trai nghèo lập nghiệp nơi thành phố lớn, cùng công tử nhà giàu Tô Thanh Nghiên yêu nhau, sau đó trải qua muôn trùng đau khổ để đến với nhau.

Nhưng phần hấp dẫn nhất không nằm ở cặp chính – mà là nhân vật phản diện Thiệu Khâm Hàn.

Thiệu Khâm Hàn – người vừa có tiền có thế, dung mạo xuất chúng, xuất thân hào môn. Vì tuổi thơ bất hạnh, hắn trở nên âm trầm, biến thái, nhưng vẫn có vô số độc giả yêu thích.

Hắn từng giúp đỡ Thẩm Viêm học đại học, sau nhiều năm bên nhau thì nảy sinh tình cảm. Nhưng tình yêu không được đáp lại khiến hắn trở nên cực đoan: giam cầm, chiếm hữu, hủy diệt – chỉ cần bạn không tưởng tượng nổi, Thẩm Lương đều có thể viết ra.

Cuối cùng, Thiệu Khâm Hàn bị đưa vào viện tâm thần. Thẩm Viêm tiếp quản công ty, cùng Tô Thanh Nghiên hạnh phúc bên nhau.

Độc giả tức đến phát điên: Con người có thể viết ra được cốt truyện như vậy sao?!

Hashtag thịnh hành nhất ngay lúc đó là:

#ĐờiTrướcTíchNghiệpGìMớiRơiVàoCáiHốCủaCẩuTácGiảNày#

Bình luận ngập tràn máu và nước mắt. Nhưng Thẩm Lương? Thản nhiên như không, thậm chí có phần khoái trá.

“Truyện cẩu huyết mà, nếu không ngược đến chết thì còn gọi gì là cẩu huyết?”

Nói rồi, hắn tắt máy tính, leo lên giường ngủ.

Gần đây hắn thức đêm viết truyện quá nhiều, đã vài tháng không ngủ ngon. Vừa đặt đầu xuống gối, chưa được bao lâu thì rơi vào một giấc mộng xuân.

Trong mộng, hắn thấy mình đang ở trong một căn phòng được trang trí tinh xảo, trần nhà treo đèn thủy tinh sáng rực rỡ đến chói mắt. Nhìn lâu khiến mắt hắn hoa lên. Trên chiếc giường lớn cạnh bên, một nam tử tuấn mỹ đang nằm đó, thần trí mơ hồ. Hô hấp người kia nặng nề, không ngừng xé rách quần áo trên người, gương mặt ửng đỏ một cách bất thường.

Chẳng bao lâu, quần áo đã rơi vung vãi đầy đất, chỉ còn lại một chiếc sơ mi trắng lỏng lẻo vắt trên người.

“……”

Thẩm Lương lặng lẽ đứng ở mép giường, theo dõi toàn bộ quá trình, trong lòng chỉ có một câu: Mẹ nó, đây là cái giấc mơ quỷ quái gì vậy?

Hắn lùi lại một bước, định rời khỏi căn phòng này, nhưng nam nhân trên giường lại bất ngờ nghiêng người ngã xuống, tay yếu ớt vô lực túm lấy cổ áo hắn.

Thẩm Lương bị kéo cúi người xuống, vô thức đỡ lấy thân thể đang trượt xuống kia, rồi lập tức phát hiện nhiệt độ cơ thể đối phương nóng đến đáng sợ.

Người nọ đã sớm mất đi tỉnh táo, đuôi mắt dần dần nhuốm màu đỏ nhạt, phá vỡ vẻ lạnh lùng vốn có. Anh giống như một con cá sắp chết khát, cuống quýt tìm kiếm nguồn nước, theo bản năng dán sát vào người Thẩm Lương.

Đôi môi nóng rực lướt từ cổ áo hắn lên đến yết hầu, lẩm bẩm những câu không rõ ràng.

Thẩm Lương toàn thân cứng ngắc, chỗ nào chịu nổi loại kích thích này. Hắn cúi đầu nhìn người đàn ông đang vụng về hôn mình, thầm nghĩ: Dù sao cũng chỉ là mơ thôi, chẳng ai thiệt hại gì. Dứt khoát đưa tay bế ngang người kia, nửa đùa nửa thật đặt trở lại giường.

Ánh đèn trên trần vẫn sáng rực, chứng kiến một đêm xuân nồng cháy.

Đã rất, rất lâu rồi Thẩm Lương mới mơ một giấc trọn vẹn đến vậy—trọn vẹn đến mức hắn không chỉ lăn giường với người ta, mà còn ngủ một giấc thật sâu, đến tận khi mặt trời lên cao mà vẫn chưa rời khỏi căn phòng kia.

“Xột xoạt ——”

Thẩm Lương cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó sai sai. Mắt trợn tròn, hắn lập tức bật dậy từ trên giường. Không tin nổi, hắn tự véo mình một cái thật mạnh—đau đến mức suýt đập đầu vào tường.

Đệt, không phải mơ… là thật!

Người tối qua cùng hắn lăn lộn trên giường…

Thẩm Lương quay đầu chậm nửa nhịp, nhìn về phía nam nhân đang nằm cạnh. Sau một đêm hoang đường, người kia đã ngủ mê mệt, trên cơ thể vương đầy dấu hôn nhàn nhạt. Hàng mi dài đậm phủ bóng xuống mí mắt, như cánh bướm khẽ rung, càng tôn thêm vẻ tuấn mỹ của gương mặt.

Chỉ là… anh đang cau mày, ngủ cũng không thấy thư giãn chút nào.

Tốt thật đấy, người không quen, mặt chưa từng thấy…

Xong đời rồi, xong đời rồi! Ba chữ này lập tức tràn ngập đầu óc Thẩm Lương như bị spam liên tục không ngừng.

Hắn không biết rốt cuộc mình đã “lên giường” với ai, chỉ biết là không ổn tẹo nào! Vội vàng lăn lăn lộn lộn bò xuống giường, mặc quần áo thật nhanh, chuẩn bị chuồn gấp!

Nhưng ngay lúc này, căn phòng vốn yên tĩnh bỗng vang lên một giọng nói máy móc:

【Đinh! Chúc mừng ký chủ đã thành công liên kết với Hệ thống Cứu rỗi Vai Ác, hệ thống đang khởi động…】

【Khởi động thành công.】

Giọng nói vừa dứt, trước mặt Thẩm Lương liền xuất hiện một vòng sáng bán trong suốt, bên trên chi chít những hàng số liệu. Âm thanh máy móc như đang đọc một bản báo cáo nghiên cứu, kéo áo khoác của Thẩm Lương lên rồi bắt đầu giới thiệu:

【Tên tác giả: Thẩm Lương

Nguyên nhân tử vong: Đột tử trong mơ

Tác phẩm từng viết: 《Tổng tài ngạo kiều và cô vợ hợp đồng》, 《Cục cưng bảo bối mang thai bỏ trốn》, 《Bá đạo Vương gia thật đáng ghét》, 《Bạc Tình Thác Ái》 v.v.

Nhiệm vụ lần này: Cứu rỗi nhân vật phản diện Thiệu Khâm Hàn trong 《Bạc Tình Thác Ái》

Phần thưởng sau khi hoàn thành: Có cơ hội trọng sinh một lần.】

Nghe xong, động tác của Thẩm Lương cứng đờ, ngẩng đầu nhìn quanh: Ai đang nói chuyện đấy?

Cứ như để trả lời câu hỏi của hắn, giữa không trung bỗng hiện lên một quả cầu sáng to bằng nắm tay, tỏa ra ánh sáng rực rỡ đến chói mắt, suýt làm mù mắt người ta.

Quả cầu kia cất giọng người: 【Ký chủ thân ái, chúc mừng ngài đã trói định với Hệ thống Cứu rỗi Vai Ác. Rất vinh hạnh được phục vụ ngài.】

Thẩm Lương chậm rãi đánh ra một dấu hỏi chấm: “……?”

Nói sao thì nói, nghề viết văn đúng là công việc nguy hiểm cao. Thẩm Lương chưa từng nghĩ có một ngày mình lại vì thức đêm viết truyện mà… đột tử.

Mà giờ không chỉ chết bất đắc kỳ tử, hắn còn xuyên vào chính tiểu thuyết của mình. Cái này là sao? Năm xưa viết truyện quá cẩu huyết, giờ đến lượt mình uống trọn hậu quả à?

Thẩm Lương nhìn quả cầu sáng khả nghi kia hồi lâu, vẫn cảm thấy hơi khó tiếp nhận hiện thực: “……Tại sao tôi phải đi cứu rỗi vai ác?”

Quả cầu trả lời rất nghiêm túc: 【Bởi vì tôi là Hệ thống Cứu rỗi Vai Ác.】

Thẩm Lương không thể hiểu nổi: “Thế sao tôi lại phải cứu chứ?”

Quả cầu: 【Vì anh là tác giả.】

Một dự cảm chẳng lành đột nhiên dâng lên trong lòng Thẩm Lương. Không biết nghĩ tới điều gì, hắn run run chỉ vào người đàn ông vẫn đang ngủ say trên giường: “Vậy… anh ta là ai?”

Quả cầu đáp: 【À, Thiệu Khâm Hàn đấy.】

Ầm ầm ầm ——!

Ba chữ này tựa như sét đánh ngang tai, suýt chút nữa khiến Thẩm Lương quỳ sụp xuống. Thiệu Khâm Hàn? Không phải là nhân vật phản diện bệnh kiều biến thái nhất trong 《Bạc Tình Thác Ái》 mà hắn viết à?

Thẩm Lương nhớ lại việc hôm qua mình đã ngủ với anh, vội vịn tường đứng dậy, giọng đầy tuyệt vọng hỏi: “Vậy… tôi là ai?”

Quả cầu không trả lời ngay, mà dùng giọng đầy ẩn ý nhắc nhở: 【Tự anh viết truyện mà, cố gắng nhớ lại xem.】

Thẩm Lương nhìn quanh căn phòng, ký ức dần hiện về, hình như trong truyện thật sự có một đoạn cẩu huyết thế này.

Trong nguyên tác, nhân vật chính là Thẩm Viêm, xuất thân nông thôn nghèo khó, nhờ thành tích học tập mà thi đậu vào trường đại học danh giá ở thủ đô. Sau đó, nhờ sự giúp đỡ của Thiệu Khâm Hàn, hắn có cuộc sống giàu sang.

Em trai ruột của Thẩm Viêm sống ở nông thôn, sau khi nghe tin liền mặt dày tìm đến, cầu xin anh trai giúp đỡ. Cuối cùng cũng thành công chen chân vào sống trong đại trạch Thiệu gia.

Cậu em này đi theo kịch bản vai phản diện. Trong khoảng thời gian ở lại Thiệu gia, hắn dần dần được mở mang tầm mắt với sự phồn hoa nơi thành thị, đồng thời cũng chứng kiến rõ ràng sự thiên vị của Thiệu Khâm Hàn dành cho Thẩm Viêm, trong lòng ghen ghét không thôi. Thế là nhân lúc Thẩm Viêm tạm thời ở ký túc xá trường, hắn lén lút ra tay với Thiệu Khâm Hàn, hạ thuốc, toan tính giở trò để gạo nấu thành cơm.

Trong nguyên tác, kế hoạch thất bại, nhưng vẫn khiến Thiệu Khâm Hàn nổi điên, đẩy em trai vào kết cục sống không bằng chết.

Hồi ức kết thúc, căn phòng rơi vào yên tĩnh.

Nói tới nói lui, vẫn là tại Thẩm Lương đêm qua không kiềm chế nổi.

Quả cầu hỏi: 【Giờ thì anh biết mình là ai chưa?】

“…Biết rồi,” Thẩm Lương nói, “Tôi là thằng em trai kia……”

Không biết gọi đây là nghiệt duyên hay nghiệp quật, lúc viết truyện hắn lười đặt tên, tiện tay đặt luôn tên em trai trùng với mình: “Thẩm Lương”.

Giờ thì hay rồi, lạnh thật rồi.

Quả cầu an ủi: 【Ký chủ, cố lên cứu rỗi vai ác đi.】

Thẩm Lương gào thầm trong lòng: Tôi cứu cậu ta, ai cứu tôi? “…Thiệu Khâm Hàn là vai ác, thế tôi là cái gì?”

Quả cầu trả lời ngay không chút do dự: 【Pháo hôi.】

Thẩm Lương chửi thầm một tiếng trong lòng: “Vậy nếu tôi không cứu thì sao?”

Quả cầu: 【Thì anh chết.】

Thẩm Lương vốn đã chết vì đột tử, giờ nếu về lại thế giới thật thì chỉ có thể nằm trong quan tài.

Giữa lúc hai bên còn đang nói chuyện, trời đã bắt đầu sáng. Trên giường, người đàn ông vốn đang ngủ say bỗng khẽ run lông mi, cổ họng phát ra một tiếng rên khó chịu, như sắp tỉnh.

Thẩm Lương vốn định tiếp tục cãi nhau với hệ thống, thấy thế liền giật mình, quay đầu bỏ chạy, mở cửa xuống lầu một hơi liền, bộ dáng như trốn chạy khỏi hiện trường.

Quả cầu sáng bay theo: 【Anh chạy chi vậy?】

Thẩm Lương nghĩ: Không chạy thì đợi chết chắc? Nếu ông trời cho tôi thêm một cơ hội, tôi thề sẽ không bao giờ viết truyện cẩu huyết nữa!

Muốn cứu Thiệu Khâm Hàn? Được thôi, nhưng trước hết phải giữ mạng cái đã!

Thẩm Lương vừa biến mất, trên giường, Thiệu Khâm Hàn cũng tỉnh dậy. Anh chậm rãi mở mắt, đầu đau như búa bổ, cố nén cơn choáng để ngồi dậy, thì phát hiện sàn nhà bừa bộn quần áo.

Đôi vai vẫn còn hằn dấu hôn, ga giường nhăn nhúm, nơi bí mật truyền đến cảm giác đau đớn… tất cả đều gợi nhắc đến chuyện đêm qua.

Ký ức lộn xộn ùa về, sắc mặt Thiệu Khâm Hàn trắng bệch, trở nên âm u đến cực điểm. Anh nhớ rõ hôm qua uống cốc nước mà Thẩm Lương đưa, sau đó liền không còn tỉnh táo. Ánh mắt lạnh như băng, rầm một tiếng hất đổ cả bàn, mảnh thủy tinh văng khắp nơi.

“Thẩm… Lương ——!”

Giọng anh lạnh thấu xương, chứa đầy giận dữ, như lưỡi dao băng cắt thẳng vào da thịt, khiến người nghe cũng phải rùng mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play