“Hắt xì ——!”

Thẩm Lương ngồi trong tiệm net khuất nẻo nhất, bất chợt hắt xì một cái. Hắn đưa tay xoa cổ, cảm giác sống lưng lành lạnh, trong lòng lẩm bẩm không biết có phải tối qua ngủ lại đây nên bị cảm lạnh hay không.

Lúc đó hắn chạy trốn quá vội, ra ngoài chẳng mang theo bao nhiêu tiền, chỉ đành tá túc một đêm ở tiệm net. Giờ hắn đang ngồi trước máy tính gõ lạch cạch, cố nhớ lại nội dung cốt truyện của Bạc Tình Thác Ái giai đoạn đầu.

Hiện tại Thiệu Khâm Hàn vẫn chưa có hành động gì kỳ lạ với Thẩm Viêm, đang ở giai đoạn "ngủ đông" yên ắng, nhưng tình trạng này sẽ không kéo dài được bao lâu.

Chờ cốt truyện dần được đẩy lên, đến khi Thiệu Khâm Hàn phát hiện Thẩm Viêm có qua lại với Tô Thanh Nghiên, mọi mâu thuẫn mới thật sự bùng nổ.

Thiệu Khâm Hàn là kiểu người cực kỳ độc chiếm, luôn xem Thẩm Viêm là "vật sở hữu" của riêng mình, không cho ai đụng vào. Ở giai đoạn sau, để chiếm được Thẩm Viêm, hắn thực sự dùng đủ loại chiêu trò bá đạo ngược luyến tình thâm.

Bức ép, cưỡng ép, giam giữ, uy hiếp... nhưng tất cả chỉ khiến Thẩm Viêm càng ngày càng xa lánh hắn.

Đến kết cục, khi bị dồn vào bước đường cùng, tình cảm và sự căm ghét của Thẩm Viêm chính là giọt nước tràn ly, khiến thần kinh hắn hoàn toàn sụp đổ.

【Tình này đáng trách, tội này đáng chết.】

Trước đây Thẩm Lương từng dùng tám chữ này để đánh giá nhân vật “Thiệu Khâm Hàn”. Là tác giả, hắn đứng ngoài cuộc, tỉnh táo nhận định: loại vai phản diện điên cuồng thế này, trong tiểu thuyết đọc vài ngày thì còn được, chứ nếu xuất hiện ngoài đời, chắc chắn phải tránh càng xa càng tốt.

Đi tù hay phát điên, dù gì cũng phải chọn một. Cầm bút viết truyện, Thẩm Lương thay hắn chọn con đường thứ hai.

“Cứu vớt…”

Thẩm Lương lẩm bẩm, gãi đầu bối rối. Nói thì hay, nhưng vai ác sao dễ cứu vớt vậy được?

Cả đời bi kịch của Thiệu Khâm Hàn đều bắt nguồn từ việc yêu mà không có được Thẩm Viêm.

Còn Thẩm Viêm lại không thích Thiệu Khâm Hàn, bởi vì hắn yêu Tô Thanh Nghiên.

Vậy thì…

Xử lý Tô Thanh Nghiên = Cứu vớt Thiệu Khâm Hàn?

Tư duy của Thẩm Lương luôn khác người, đôi mắt hắn sáng rực lên, đột nhiên thấy trước mắt lóe lên ánh sáng chiến thắng. Hắn xoa tay, nóng lòng muốn thử, càng nghĩ càng thấy có lý. Nhìn bộ dạng, có khi giây tiếp theo là hắn phóng thẳng sang siêu thị bên cạnh mua dao phay để "giải quyết" Tô Thanh Nghiên cũng nên.

Hệ thống phát hiện ý nghĩ nguy hiểm này, lập tức im lặng nuốt xuống một ngụm máu già, thầm nghĩ: Thì ra Thẩm Lương cũng không phải loại người tốt lành gì.

【 Không được. 】

Thẩm Lương sửng sốt: “Gì cơ?”

Hệ thống: 【 Thu hồi ý nghĩ nguy hiểm đó ngay. 】

Thẩm Lương hơi thất vọng: “Được rồi…”

Hắn ngồi trở lại trước máy tính, cuối cùng cũng lục lại được kha khá nội dung cốt truyện. Nhưng nên cứu vớt thế nào thì vẫn chưa nghĩ ra cách gì cụ thể, cuối cùng đành tạm thời đi ăn đã.

Tắt máy, đội mũ lưỡi trai, hắn kéo vành mũ thấp xuống che mặt, đi tới quầy trả máy.

Người quản lý tiệm net thấy Thẩm Lương che kín mít, trông chẳng khác gì tội phạm bị truy nã, không nhịn được liếc hắn mấy lần đầy nghi ngờ, sau đó thối tiền thừa.

Thẩm Lương cầm tiền rời đi, không nán lại một giây nào. Ai biểu hắn viết cho nhân vật Thiệu Khâm Hàn bá đạo đến mức một tay che trời, bản thân còn "ngủ" với người ta rồi bỏ trốn. Giờ mà bị tóm lại thì chắc chắn chỉ có đường chết.

Hệ thống hỏi: 【 Anh định cứ trốn tránh mãi thế à? 】

Thẩm Lương kéo cao cổ áo che cằm, dáo dác nhìn quanh, cẩn thận băng qua đường, hệt như một tên trộm: “Ít nhất phải trốn cho đến khi Thiệu Khâm Hàn nguôi giận.”

Hệ thống: 【 Không thể như vậy được. 】

Thẩm Lương cố tình cãi lại: “Sao lại không thể?”

Hệ thống lạnh lùng buông một câu: 【 Nhiệm vụ thất bại sẽ bị xóa sổ. 】

Hiện tại cốt truyện mới chỉ bắt đầu, vẫn còn kịp để cứu vớt Thiệu Khâm Hàn. Nhưng nếu cứ mặc kệ như bây giờ, đợi đến khi hắn thật sự hắc hóa rồi, sẽ chẳng thể xoay chuyển nổi nữa.

Thẩm Lương bước đi không ngừng, vẻ mặt bình tĩnh: “Bị xóa sổ còn đỡ hơn bị Thiệu Khâm Hàn làm thịt.”

Chính hắn là người viết ra nhân vật phản diện này, lẽ nào không hiểu rõ tính cách của hắn?

Thiệu Khâm Hàn thích giết người bằng dao cùn, cứ cắt từ từ từng chút một, khiến ngươi sống không nổi mà chết cũng không xong. Tô Thanh Nghiên trong truyện đã bị tra tấn đến sống dở chết dở, huống hồ gì là hắn – Thẩm Lương – kẻ chỉ là một tên tép riu.

Hệ thống còn muốn nói tiếp, nhưng thấy Thẩm Lương đột ngột dừng bước.

【 Làm sao vậy? 】

Thẩm Lương nhìn về phía trước, một lúc lâu sau mới hỏi: “… Nếu tôi bị Thiệu Khâm Hàn giết, có tính là nhiệm vụ hoàn thành không?”

Hệ thống đáp: 【 Tính là hy sinh anh dũng. 】

Thẩm Lương: “… Tuyệt vời.”

Tôi chửi tám đời nhà cậu.

Ngã tư phía trước chẳng biết từ khi nào đã đậu một chiếc xe đen. Từ trong xe bước xuống mấy gã vạm vỡ, ánh mắt hằm hằm không chút thiện ý nhìn thẳng Thẩm Lương rồi tiến tới.

Thẩm Lương vốn muốn bỏ chạy, nhưng nhìn trang bị và số lượng bên đối phương, hắn lập tức từ bỏ. Hai chân thì làm sao chạy nhanh hơn bốn bánh xe? Dù sao cũng sẽ bị bắt lại, chi bằng đỡ phải chịu đòn.

Bịt miệng, che mắt, lôi lên xe – một chuỗi hành động trơn tru gọn gàng như nước chảy mây trôi.

Từ đầu đến cuối Thẩm Lương đều ngoan ngoãn phối hợp, chẳng có chút giãy giụa nào. Mắt hắn bị bịt kín, chỉ cảm thấy bản thân bị hai gã đàn ông kẹp ngồi ở giữa, muốn chạy cũng không có đường mà chạy.

Đúng là: trái phải đều là đàn ông, tiến lui đều gặp đàn ông, đàn ông càng lúc càng nhiều.

Tay chân Thẩm Lương bị trói chặt bằng dây thừng, hắn vừa cựa quậy một chút, còn chưa kịp làm gì thì bên tai đã vang lên một tiếng quát: “Yên phận một chút!”

Thẩm Lương bật cười khẽ:

“Bốn người các anh bắt một mình tôi, căng thẳng cái gì.”

Một người đáp lại lạnh lùng:

“Lời này giữ mà nói với Thiệu tiên sinh.”

Thẩm Lương không nói thêm, thôi vậy, quả nhiên hắn vẫn rơi vào tay Thiệu Khâm Hàn.

Xe chạy một mạch suốt nửa tiếng mới dừng lại. Thẩm Lương không thấy được đường đi, bị dẫn vào một căn phòng rồi bị ấn ngồi trên sofa, trói chặt không nhúc nhích được.

Không gian xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ nghe tiếng rèm cửa bị gió lùa đung đưa khe khẽ.

Từng phút trôi qua khiến lòng người bất an. Ngay khi Thẩm Lương sắp chịu không nổi sự tĩnh mịch như tra tấn ấy, sau lưng bỗng vang lên tiếng bước chân rất khẽ. Giày da đạp trên sàn nhà, chậm rãi tiến lại gần.

Không nhanh không chậm, thong dong mà lạnh lùng, mang theo một cảm giác nguy hiểm mơ hồ.

Thẩm Lương chợt cảm thấy có điềm xấu, người khẽ cứng lại, lặng im không nhúc nhích. Hắn đột nhiên hơi hối hận vì đêm đó mình quá xúc động — “Thẩm Lương” trong nguyên tác vốn đã đủ ngu ngốc, hắn còn ngu hơn.

“Khó chịu sao?”

Một giọng nói trầm thấp vang lên ngay trên đỉnh đầu, lạnh lẽo như rắn, len lỏi vào tận xương tủy người nghe.

Là Thiệu Khâm Hàn.

Thẩm Lương không hoảng sợ như tưởng tượng, chỉ khẽ điều chỉnh tư thế ngồi:

“Cũng tàm tạm.”

Người đàn ông khẽ cúi người, bàn tay lạnh lẽo siết lấy cổ họng Thẩm Lương, từng chút một gia tăng lực đạo. Hơi thở lạnh lẽo phả bên tai:

“Xem ra cậu đúng là không sợ chết.”

Cổ bị siết chặt, phổi dần thiếu dưỡng khí. Dưới lớp vải đen bịt mắt, Thẩm Lương có thể cảm nhận rõ ràng có một đôi mắt lạnh lùng đang chăm chú nhìn hắn.

Thẩm Lương thở hổn hển:

“Anh mà giết tôi, Thẩm Viêm sẽ hận chết anh. Tôi là em ruột anh ấy…”

Vừa dứt lời, hắn lập tức biết mình nói sai. Thiệu Khâm Hàn đâu phải kẻ dễ bị uy hiếp.

Quả nhiên…

“Ai nói tôi muốn giết cậu?” – Giọng Thiệu Khâm Hàn vẫn nhẹ tênh, nhưng tay lại siết chặt thêm. “Tôi chỉ cần đánh cho cậu liệt nửa người, rồi nói với Thẩm Viêm rằng cậu bị tai nạn xe, gửi về quê dưỡng bệnh, cậu đoán xem cậu ấy tin hay không?”

Thẩm Viêm nhất định sẽ tin – vì nguyên tác viết y như vậy!

Thẩm Lương lại một lần nữa nhận ra cái truyện mình viết thật sự quá nát. Trước khi bị bóp chết, hắn khàn giọng nói:

“Anh… có giết tôi… Thẩm Viêm… cũng sẽ không thích anh…”

“Rầm!”

Một câu đó như giẫm lên vảy ngược của Thiệu Khâm Hàn. Anh trực tiếp kéo Thẩm Lương từ sofa quăng xuống đất. Cổ họng vừa được thả lỏng, Thẩm Lương hít lấy từng ngụm không khí như được sống lại từ quỷ môn quan.

Còn chưa kịp định thần, hắn đã bị Thiệu Khâm Hàn túm dậy, giọng nói băng giá vang lên:

“Ai nói với cậu rằng tôi thích Thẩm Viêm?”

“Tôi nhìn ra.”  Thẩm Lương lăn xả như điên:  “Nhưng tiếc là, anh tôi không thích anh.”

Thiệu Khâm Hàn không đáp, chỉ nắm chặt nắm đấm. Làn da nơi bàn tay căng lên, ẩn chứa sức mạnh đang chực chờ bùng nổ, như một đầm lầy giấu kín xoáy nước hắc ám.

Thẩm Lương nhận ra cảm xúc của anh, bèn tiếp tục đổ thêm dầu: “Anh tôi sợ anh, nửa tháng nay không dám về Thiệu gia, chẳng lẽ anh không nhìn ra?”

Thiệu Khâm Hàn im lặng vài giây, rồi bỗng bật cười, vỗ vỗ lên mặt Thẩm Lương: “Vậy thì chuyện đó có liên quan gì đến việc tôi muốn giết cậu?”

Vải đen che mắt vô tình rơi xuống, ánh sáng đột ngột chiếu thẳng vào mắt khiến Thẩm Lương phải nheo mắt một lúc mới nhìn rõ. Trước mắt hắn là một người đàn ông tuấn tú, áo sơ mi đen, ngũ quan sắc sảo, khí chất lạnh lẽo như sương tuyết, đứng dưới ánh nắng như bị ánh sáng cắt đôi với bóng tối.

Thẩm Lương hơi nhếch môi, trông có phần cợt nhả: “Giao dịch nhé. Tôi giúp anh có được Thẩm Viêm, anh thả tôi, thế nào?”

Ý tưởng này vừa nảy ra, hắn liền thấy bản thân đúng là thiên tài – Thiệu Khâm Hàn cầu mà không được, hắn giúp anh đạt được, vậy là mọi chuyện xong.

Thiệu Khâm Hàn híp mắt: “Cậu tưởng thế là xong chuyện cậu hạ thuốc tôi?”

“Có gì ghê gớm đâu,” Thẩm Lương ngồi thẳng dậy, mặt dày nói “Không phải anh thích Thẩm Viêm sao? Tôi với anh ấy là anh em ruột, lớn lên cũng giống nhau, hay anh cứ coi tôi là thế thân cũng được, tôi không ngại.”

Câu nói ấy đúng là cẩu huyết đến tột cùng.

Thiệu Khâm Hàn mỉa mai:

“Cậu thấy mình xứng để so với cậu ấy sao?”

Thẩm Lương nghĩ bụng: bình đẳng mà, phân biệt cái gì. Hắn nghiêng người ghé sát tai Thiệu Khâm Hàn, thấp giọng nói: “Anh thử rồi sẽ biết...”

Không ăn được quả táo nhỏ thì đổi lấy quả dưa hấu to, cũng không tệ.

Thiệu Khâm Hàn nghe vậy liền cụp mắt, lặng lẽ quan sát Thẩm Lương. Đối phương không hề tỏ ra sợ hãi, trong đôi mắt nhạt màu kia phản chiếu rõ ràng bóng dáng anh, ánh mắt như cười như không, giống hệt một con hồ ly giảo hoạt.

Thẩm Lương và Thẩm Viêm có ngoại hình rất giống nhau, nhưng không hoàn toàn giống…

Ngay từ ngày đầu tiên bước vào Thiệu gia, ánh mắt Thẩm Lương đã tràn đầy tham lam và ghen tị, che cũng không giấu được.

Thiệu Khâm Hàn vẫn luôn lạnh nhạt thờ ơ, nhìn thấu tất cả nhưng ngại mặt mũi Thẩm Viêm nên không tiện nói ra. Không ngờ cuối cùng vẫn trúng kế.

Hiện tại đôi mắt ấy như mang thêm một thứ gì đó, lại như vừa đánh mất điều gì, khiến người ta không thể nắm bắt.

Thiệu Khâm Hàn siết chặt cằm Thẩm Lương, buộc hắn phải ngẩng lên nhìn thẳng vào mình, giọng nói đầy mỉa mai:

“Dựa vào đâu mà cậu cho rằng tôi sẽ đồng ý làm cuộc giao dịch này?”

Thẩm Lương liếc anh, thầm nghĩ: trên giường dịu dàng, xuống giường dữ như chó điên.

Hắn cười khẽ, vẫn không chút sợ hãi: “Anh có thể chờ hai ngày rồi quyết định. Đến lúc đó, tôi đảm bảo sẽ cho anh một màn kịch hay.”

Hai ngày nữa, theo nguyên tác, Tô Thanh Nghiên sẽ lái xe đưa Thẩm Viêm về nhà, đúng lúc để Thiệu Khâm Hàn bắt gặp.

Cảnh tượng đó, nhất định sẽ rất đáng xem.

Thẩm Lương không muốn thừa nhận, nhưng máu viết truyện cẩu huyết trong người hắn đã bắt đầu sôi lên.

Tục ngữ nói không sai, chó không đổi được tật ăn bậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play