Thẩm Lương suy cho cùng cũng nhờ vào cán bút kiếm cơm, dựa vào ba tấc lưỡi không xương mà giữ được cái mạng nhỏ. Thiệu Khâm Hàn nghe hắn luyên thuyên một hồi, tuy không cho ngay câu trả lời, nhưng cũng chẳng ra tay động thủ nữa. Hai ngày sau, Thẩm Lương vẫn bị nhốt trong phòng, không cho bước ra ngoài nửa bước.

Mà Thẩm Lương thì lại thấy như vậy là quá đủ rồi. Có biệt thự ở, có đồ ăn ngon, so với lúc bị người ta đánh đến tàn phế thì đúng là hưởng phúc.

Còn gọi là cấm túc?

Xin lỗi nhé, hắn là trạch nam chính hiệu, viết bản thảo nhiều nhất từng sáu tháng không bước ra khỏi cửa. Cấm túc hai ngày, chẳng khác gì được nghỉ dưỡng.

Vừa cắn hạt dưa, Thẩm Lương vừa xem xét mạch truyện đã đi tới đâu rồi. Nếu không có gì sai lệch thì hôm nay Tô Thanh Nghiên sẽ đưa Thẩm Viêm về nhà.

Trời phù hộ, đừng để con bướm nào vỗ cánh làm lệch mất cốt truyện.

Cửa sổ phòng hắn hé mở, nhìn xuống có thể thấy được cả vườn hoa rộng lớn, bên cạnh là một đình viện. Thẩm Lương thính tai, chợt nghe tiếng động cơ xe ngoài cửa, bèn bước tới bên cửa sổ.

Rèm cửa vén lên, hắn thấy một chiếc xe xám bạc dừng lại bên hồ phun nước, hai người bước xuống.

Một người trông có vẻ thư sinh, chính là vai chính Thẩm Viêm. Người còn lại mặc tây trang giày da, vẻ ngoài ôn hòa ấm áp, đại khái chính là kiểu "quan xứng CP" Tô Thanh Nghiên.

*Quan xứng CP: là cặp đôi chính thức được tác giả hoặc nhà sản xuất định sẵn trong tác phẩm — là “cặp đôi chuẩn” trong nguyên tác.

Hiện tại, Tô Thanh Nghiên vẫn chưa biết nhiều về Thẩm Viêm. Hắn chỉ biết đối phương là sinh viên nghèo được tập đoàn Thiệu thị tài trợ, ngoài ra chẳng rõ thêm gì. Tô Thanh Nghiên không đưa người vào tận nhà, giữ khoảng cách vừa đủ lịch sự.

“Đưa em tới đây thôi. Nếu tài liệu làm luận văn còn thiếu gì thì cứ gọi cho anh.”

Tô Thanh Nghiên là đàn anh của Thẩm Viêm. Sự bao dung và phong cách hài hước của anh khiến một người từ nhỏ đã chịu nhiều lạnh nhạt như Thẩm Viêm cảm thấy vô cùng ấm áp. Lúc này, hạt giống tình cảm đã bắt đầu nảy mầm.

Thẩm Viêm khẽ gật đầu, nhỏ giọng: “Cảm ơn.”

Tô Thanh Nghiên cười, vẫy tay rồi lái xe rời đi. Thẩm Viêm đứng tại chỗ nhìn theo, đến khi xe ra khỏi cổng mới quay người vào nhà.

Trên lầu, Thẩm Lương nhìn trọn vẹn cả màn kịch từ đầu đến cuối, trong lòng chỉ có một suy nghĩ:

Thật kích thích!

Ngay lúc Thẩm Viêm vừa vào nhà, liền tình cờ gặp phải Thiệu Khâm Hàn.

Cả người hắn cứng đờ, theo bản năng lùi một bước: “Thiệu tiên sinh?”

Giọng hắn căng thẳng, không giấu được sự sợ hãi.

Thiệu Khâm Hàn đứng lặng ở góc cầu thang, ánh đèn phía trên kéo dài bóng dáng cao lớn của anh. Một tay đút túi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào Thẩm Viêm, hiển nhiên đã chứng kiến hết cảnh vừa rồi.

Người đàn ông này mang theo áp lực đáng sợ khiến ai cũng phải dè chừng.

Thẩm Viêm bắt đầu ý thức được sự quan tâm kỳ quặc của Thiệu Khâm Hàn dành cho mình, cố giữ khoảng cách: “Tôi chỉ về lấy ít quần áo và đồ dùng cá nhân, lát nữa sẽ quay lại trường.”

Thiệu Khâm Hàn không đáp, chậm rãi đi xuống cầu thang: “Người vừa đưa cậu về là ai?”

Thẩm Viêm cảm thấy hít thở khó khăn, bị khí thế của đối phương ép cho không thở nổi, khẽ lui một bước: “Là bạn học.”

Đối với Thẩm Viêm, thái độ của Thiệu Khâm Hàn khác hoàn toàn với khi đối mặt Thẩm Lương. Anh trầm ngâm một lát rồi nhẹ giọng: “Trời sắp tối rồi, ngày mai hãy quay lại trường.”

Thẩm Viêm lắc đầu.

“Để tôi đưa cậu đi.”

Thẩm Viêm vẫn lắc đầu.

“Dì Trương đã nấu cơm tối, cậu—”

Lời còn chưa dứt, Thẩm Viêm đã nhanh chóng tránh đi, vội vã lên lầu. Thiệu Khâm Hàn mím môi, yết hầu khẽ chuyển động, đành nuốt nốt phần còn lại vào bụng. Một mình đứng đó, lúng túng chưa từng thấy.

Anh vốn quen cô độc, nên cũng không biết cách thân cận với người khác. Thẩm Viêm chỉ biết sợ anh, tránh anh như tránh ôn dịch.

Trên lầu, Thẩm Lương khoanh tay đứng cạnh cửa xem kịch vui, lắc đầu lẩm bẩm: “Liếm cẩu liếm đến cuối cùng, hai bàn tay trắng.”

*Liếm cẩu: là một kiểu nhân vật được xây dựng với đặc trưng:

Yêu đơn phương một cách mù quáng, thậm chí bị đối phương lạnh nhạt, phớt lờ hoặc lợi dụng vẫn cam tâm tình nguyện.

Luôn tìm cách lấy lòng, làm mọi việc vì người mình thích, bất kể bị tổn thương.

Đặt đối phương lên vị trí trung tâm, còn bản thân thì không màng đến lòng tự trọng.

Dù rằng... cái "liếm cẩu" này là do chính hắn viết ra.

Hệ thống không nhịn được buông lời châm chọc: 【 Chẳng phải do anh viết cốt truyện cẩu huyết tệ hại mới thành ra thế sao? 】

Thẩm Lương nhướn mày: “Nói gì thì nói, cậu có thể vũ nhục tôi, nhưng không được vũ nhục tác phẩm của tôi.”

Đang lúc hai người đấu khẩu, Thiệu Khâm Hàn đã quay lên lầu, không bất ngờ gì khi thấy Thẩm Lương đang đứng xem trò vui. Anh sải bước tới, giọng trầm xuống: “Cậu còn nhớ tôi nói gì không?”

“Nhớ chứ. Dám bước ra khỏi phòng nửa bước là bị đánh gãy chân.” Thẩm Lương cười đến vừa lưu manh vừa quyến rũ, nhấc chân lên ra vẻ vô tội,

“Anh nhìn xem, tôi đâu có bước ra ngoài, ngắm phong cảnh thôi mà, chắc không phạm pháp chứ?”

“Phong cảnh?” Thiệu Khâm Hàn nhìn chằm chằm hắn, mày nhíu lại, “Cậu chắc là không phải đang cười nhạo tôi đấy chứ?”

Thẩm Lương nghĩ bụng: Đúng rồi đấy! Tôi chính là đang chê cười anh!

Đang định đáp lại vài câu cho cay, thì bỗng hệ thống vang lên cảnh báo:

【 Cảnh cáo! Chỉ số hắc hóa của vai ác đã đạt 25%. Nếu đạt đến 100%, nhiệm vụ sẽ tự động thất bại. Ký chủ lưu ý! 】

Thẩm Lương lập tức đứng nghiêm như bị điểm huyệt.

Hắc hóa? Gì mà chơi ác vậy?

Hắn nuốt vội mấy lời mỉa mai xuống, đầu óc trống rỗng, vội vàng chữa cháy: “Không không, không phải thế!”

Trông thế nào cũng giống đang tự chui đầu vào rọ.

【 Đinh! Chỉ số hắc hóa đã lên đến 30%! 】

Thẩm Lương suýt thì hôn mê, cuống quýt nói tiếp: “Không phải anh muốn Thẩm Viêm ở lại qua đêm sao? Tôi sẽ đi gọi anh ấy, đảm bảo giữ anh ấy lại!”

Vừa nhắc đến Thẩm Viêm đã khiến không khí xấu đi. Thiệu Khâm Hàn không nói không rằng, kéo Thẩm Lương vào phòng, “rầm” một tiếng đóng cửa lại.

Thẩm Lương không biết anh định làm gì, đứng sững một giây, rồi đảo mắt nhìn Thiệu Khâm Hàn, giọng mang vài phần trêu chọc:

“Thiệu tiên sinh, anh định làm gì vậy?”

Tối hôm đó, bọn họ chính là lăn giường ở chỗ này. Bây giờ nhớ lại, tiếng thở dốc tựa hồ vẫn còn văng vẳng bên tai.

Rõ ràng Thiệu Khâm Hàn cũng đang nhớ tới chuyện đó, mặt không lý do đỏ lên, nhưng giọng nói vẫn lạnh tanh đến mức khiến người rợn da gà: “Quản cái miệng cậu lại, một chữ cũng đừng nói. Nếu Thẩm Viêm biết chuyện giữa chúng ta…”

Chưa nói hết câu, nhưng lời uy hiếp đã lộ ra đầy đủ.

Thẩm Lương giơ tay làm dấu OK, ý bảo “Tôi hiểu rồi.” Hắn cúi đầu liếc nhìn bàn tay đang bị Thiệu Khâm Hàn nắm chặt, khẽ cười:

“Người ta hay nói một ngày bên nhau trăm ngày ân tình. Thiệu tiên sinh trở mặt cũng nhanh thật.”

Thiệu Khâm Hàn buông tay hắn ra: “Là cậu bỏ thuốc tôi trước, đừng trách tôi trở mặt.”

Với tư cách là tác giả của nguyên tác, thật ra Thẩm Lương có hơi tò mò. Hắn xoa xoa cằm, não bộ lại không kiểm soát được mà cẩu huyết hoá, cười cười nhìn Thiệu Khâm Hàn:

“Dù sao tôi và Thẩm Viêm cũng giống nhau y đúc, nếu anh thấy thích thì cứ thích tôi luôn đi, tôi còn biết điều hơn anh ta nữa.”

Thẩm Lương chỉ nói đùa thôi.

Nhưng Thiệu Khâm Hàn lại nghiêm túc nhìn hắn một cái, đáp:

“Cậu không giống Thẩm Viêm.”

Trong lời nói, không hề che giấu sự chán ghét dành cho Thẩm Lương.

Thẩm Lương nghe vậy giật giật khóe mắt, thầm nghĩ: Không giống chỗ nào chứ? Không phải đều là một cái jj hai quả trứng sao?

Hắn nhướng mày, hứng thú nổi lên:

“Khác chỗ nào?”

Trong thiết lập nguyên tác, Thẩm Lương ham hư vinh, còn Thẩm Viêm thì độc lập kiên cường, đúng là khác nhau một trời một vực. Tuy rằng bây giờ Thẩm Lương đã không còn là Thẩm Lương cũ, nhưng Thiệu Khâm Hàn vẫn giữ nguyên cách nhìn:

“Cậu quá tham lam.”

Giọng điệu bình thản:

“Thứ cậu muốn quá nhiều.”

Từ nhỏ, Thẩm Lương đã lòng dạ hẹp hòi, thích tranh giành với Thẩm Viêm. Quần áo mới, giày mới, dụng cụ học tập, cái gì cũng phải cướp bằng được. Sau khi vào thành phố thì càng không ngừng nghỉ, thường xuyên đặt điều nói xấu Thẩm Viêm trước mặt Thiệu Khâm Hàn, thậm chí còn xé thư báo trúng tuyển của anh chỉ vì sợ anh giỏi hơn mình. Mọi thứ đều bắt nguồn từ hai chữ: đố kỵ.

Tiền bạc, biệt thự, cuộc sống xa hoa, địa vị cao sang, đó từng là thứ Thẩm Lương thèm khát. Thế nhưng một trái tim đã bị lợi dụng và nhiễm bẩn, cuối cùng chỉ khiến người ta cảm thấy chán ghét.

Tất cả những điều này Thiệu Khâm Hàn đều nhìn thấy rõ. Nói xong câu đó, anh đẩy cửa bỏ đi, trở về thư phòng.

Thẩm Lương đứng tại chỗ nhún vai:

Quỷ gì vậy trời?

Buổi tối khi nấu cơm, dì Trương làm thêm mấy món, chắc là do Thiệu Khâm Hàn dặn dò. Đáng tiếc Thẩm Viêm không cảm kích, chẳng thèm xuống ăn. Cuối cùng bàn ăn to như vậy chỉ còn lại hai người.

Thẩm Lương không kén ăn, gì cũng gắp, ăn ngon là được. Thiệu Khâm Hàn ngồi đối diện hắn, đũa còn chưa động.

Căn biệt thự lớn đến lạnh lẽo, không một chút hơi người. Khi màn đêm buông xuống, không khí càng im lặng đến đáng sợ. Ánh đèn pha lê lấp lánh rọi xuống bàn ăn, phản chiếu ra những vệt sáng lạnh lẽo.

Cuối cùng ăn xong, Thẩm Lương ngồi thẳng dậy, thấy đĩa trước mặt Thiệu Khâm Hàn vẫn nguyên vẹn, hiếm khi có lòng tốt hỏi:

“Không ăn chút à?”

Thiệu Khâm Hàn liếc hắn một cái, kéo ghế đứng dậy, trước khi đi để lại một câu nhạt nhẽo:

“Trời tối đường khó đi, cậu nói với Thẩm Viêm, bảo cậu ấy ở lại một đêm rồi hãy về.”

Thẩm Viêm thì tránh Thiệu Khâm Hàn như tránh tà, nhưng lời Thẩm Lương nói vẫn nghe lọt tai hơn.

Ha…

Thẩm Lương dùng khăn giấy lau miệng, trong lòng lặng lẽ mắng: Thiệu Khâm Hàn thật là… cảm động trời đất, liếm cẩu đệ nhất thế giới. Nhưng không sao, hắn sẽ nỗ lực cứu vớt người đàn ông đáng thương này.

Sau khi ăn xong, Thẩm Lương ngồi dưới lầu tiêu thực, nghĩ nên dùng lý do gì để giữ chân Thẩm Viêm, tiện thể tác hợp hắn với Thiệu Khâm Hàn. Nhưng còn chưa nghĩ ra được gì thì đã thấy Thẩm Viêm xách hành lý xuống.

Thẩm Lương lập tức đứng dậy:

“Anh!”

Kỹ thuật diễn xuất trời ban, gọi một tiếng “anh” rất chân thật.

Thẩm Viêm là nhân vật mẫu mực kiểu thánh mẫu trong truyện cẩu huyết, dù bị Thẩm Lương gây bao nhiêu rắc rối cũng không giận, còn dặn dò: “A Lương, anh còn chút việc, về trường trước nhé. Em ngoan ngoãn, đừng làm Thiệu tiên sinh tức giận.”

Dưới mái hiên người ta, mà Thiệu Khâm Hàn lại là kiểu người như vậy, Thẩm Viêm nghĩ rằng nhẫn nhịn thì sẽ yên ổn.

Thẩm Lương gật đầu, không rõ là nghe hay không:

“Trời tối rồi, đây lại là vùng ngoại thành, anh tính đi đâu mà bắt xe?”

Thẩm Viêm hơi sững người:

“Anh… bạn học anh ở gần đây, tiện đường đưa anh về.”

Nói xong, mặt hơi đỏ.

Thẩm Lương nhướng mày nghi ngờ:

“Là cái người chở anh đến hả?”

Thẩm Viêm ngạc nhiên:

“Em thấy à?”

Thẩm Lương gật đầu. Hắn là tác giả nguyên tác, sao lại không thấy được.

Thẩm Viêm cũng không giấu giếm:

“Ừm, là anh ấy. Đàn anh Tô là người rất tốt… nhà có tiền nhưng không kiêu căng, học tập còn giúp anh nhiều lắm…”

Thẩm Lương nhếch mép:

“Thiệu Khâm Hàn cũng có tiền, cũng không kiêu căng, sao không nhờ anh ta chở?”

Hắn chỉ nói thật, Thẩm Viêm lại lo lắng, cảm thấy em trai quá ngây thơ, dễ bị dụ:

“Em đừng thân thiết với Thiệu tiên sinh quá.”

Thẩm Lương hỏi lại:

“Vì sao?”

Thẩm Viêm cảm thấy Thiệu Khâm Hàn không đơn giản, nhưng không tiện nói trắng ra:

“Tóm lại là… cẩn thận một chút, đừng dính vào anh ta quá.”

Nói đến vậy rồi, Thẩm Lương cũng không tiện nói thêm gì, đành nghiêng người nhường đường, bịa đại một cái lý do:

“Vậy cuối tuần sau anh nhớ về chơi vài hôm nhé, em ở một mình buồn muốn chết.”

Thẩm Viêm do dự một chút, rồi cũng gật đầu:

“Ừ, được.”

Thẩm Lương nhìn hắn rời đi, sau đó xoay người lên lầu ngủ. Không biết vì sao, Thiệu Khâm Hàn vẫn không ra khỏi thư phòng, cửa phòng đóng chặt, yên tĩnh đến mức đáng ngờ.

Nửa đêm mười hai giờ, Thẩm Lương đói bụng, tính xuống lầu kiếm gì đó ăn. Vừa mới ra khỏi phòng thì phát hiện đèn phòng khách dưới lầu vẫn sáng, Thiệu Khâm Hàn đang ngồi đó.

Trên bàn trà là một ly nước và vài lọ thuốc trắng.

Thiệu Khâm Hàn đang uống thuốc. Anh uống rất chậm, cúi đầu, ăn một viên, uống một ngụm nước. Hoàn toàn không có cảm xúc gì.

Thẩm Lương đứng trên lầu nhìn xuống, phát hiện anh luôn thích ngồi trong bóng tối, cả người như sắp bị nuốt chửng.

Vốn định quay về phòng, nhưng vừa định quay đi thì thấy Thiệu Khâm Hàn từ từ cuộn người lại trên ghế sofa, giữ nguyên tư thế đó thật lâu không nhúc nhích. Trong lòng Thẩm Lương lộp bộp một tiếng, vội vàng chạy xuống.

“Anh sao thế?”

Thẩm Lương ngồi xổm xuống trước mặt Thiệu Khâm Hàn, phát hiện sắc mặt anh trắng bệch, trán đầy mồ hôi lạnh, nghiến răng không nói nổi một lời.

Hắn liếc nhìn mấy lọ thuốc trên bàn, phát hiện vài loại là thuốc ức chế cảm xúc, còn có một lọ là thuốc dạ dày.

Thiệu Khâm Hàn từ nhỏ bị bóng ma tâm lý, cảm xúc không ổn định, vẫn luôn phải dùng thuốc an thần. Mà theo truyền thống tốt đẹp trong các tiểu thuyết tổng tài, anh đương nhiên cũng có bệnh dạ dày nặng. Thẩm Lương lúc viết truyện đã “kế thừa” chi tiết này.

Hiện tại thì quá rõ rồi — hôm nay không ăn cơm tối, tự làm bản thân phát bệnh.

Thẩm Lương sờ cái ly, lạnh toát. Hắn lắc đầu, đứng dậy vào bếp lấy nước ấm, bỏ thêm hai viên đường trái cây.

Quay lại, hắn đỡ Thiệu Khâm Hàn dậy, đưa ly nước đến miệng anh: “Uống một chút.”

Thiệu Khâm Hàn cố gắng mở mắt, lông mi ướt đẫm mồ hôi dính vào nhau, tầm nhìn mơ hồ. Trong khoảnh khắc, anh nhìn nhầm người trước mặt thành Thẩm Viêm, khàn khàn hỏi:

“Thẩm… Viêm?”

Viêm cái đầu anh ấy.

Thẩm Lương mặt không cảm xúc giơ ngón giữa lên, thầm nghĩ: Anh mù à? Cái tên Thẩm Viêm đó đẹp trai bằng tôi sao?

Hắn híp mắt, cố kiềm chế cơn bực tức, sau đó…

“… Ừ, đúng rồi. Là tôi đây.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play