Thiệu Khâm Hàn vừa mới uống thuốc xong, đầu óc còn chưa tỉnh táo. Nghe vậy chỉ nhắm mắt lại, không rõ là tin hay không tin.

Thẩm Lương thấy tóc anh ướt đẫm mồ hôi lạnh, liền đưa ly nước lại gần miệng, giọng trầm thấp: “Uống ít nước ấm đi.”

Dưới đáy ly có hai viên kẹo trái cây, từ từ tan ra rồi biến mất hoàn toàn.

Thiệu Khâm Hàn chậm rãi mở mắt, ánh mắt mơ màng nhìn gương mặt trước mắt, dường như vẫn chưa chắc chắn, khẽ hỏi lại:

“Thẩm Viêm?”

Thẩm Lương nhướn mày, ậm ừ đáp lấy lệ:

“Ừ, là tôi. Uống nước đi.”

Thiệu Khâm Hàn lần này không còn kháng cự, ngoan ngoãn cầm lấy tay hắn, uống cạn ly nước.

Thẩm Lương thấy vậy cũng thấy vui trong lòng, thầm nghĩ "Thẩm Viêm" nói gì đúng là còn hiệu nghiệm hơn cả thánh chỉ. Hắn đặt ly xuống bên cạnh, hiếm khi nổi lên lòng trắc ẩn, đứng dậy nói: “Trong tủ lạnh có cơm, tôi đi hâm nóng cho cậu.”

Chưa kịp đi, cổ tay đã bị một bàn tay lạnh ngắt nắm lấy. Tay kia run rẩy mà siết chặt, như sợ hắn sẽ rời đi, nhưng lại yếu ớt vô cùng.

Thiệu Khâm Hàn nằm trên sofa, cố ngẩng đầu lên nhìn hắn. Mái tóc rối phủ xuống đôi mắt đen láy, sắc mặt tái nhợt, môi cũng không chút huyết sắc: “Đừng đi...”

Đầu ngón tay anh siết chặt, có phần bất lực, ý thức hỗn loạn:

“Đừng đi...”

Bước chân Thẩm Lương khựng lại. Hắn cúi đầu nhìn bàn tay mình bị nắm chặt, rồi lại nhìn gương mặt kia – không khí chợt lặng im như ngưng đọng.

Thẩm Lương vốn hi vọng anh sẽ tự buông tay, nhưng Thiệu Khâm Hàn không hề có ý định ấy.

Ba giây sau, Thẩm Lương đành ngồi trở lại sofa. Hắn không rõ trong đầu đang nghĩ gì, chỉ vỗ nhẹ vào đùi mình:

“Được rồi, ngồi với cậu một lát.”

Xem như anh đáng thương.

Thiệu Khâm Hàn như trút được gánh nặng, cuối cùng cũng thả lỏng được một chút. Anh nhắm mắt lại, chịu đựng từng cơn đau ập đến, tựa đầu lên đùi Thẩm Lương, tay vẫn nắm lấy vạt áo hắn, khẽ nói hai chữ:

“Đừng đi.”

Lần này, hai chữ ấy không còn hoảng loạn mà mang theo vài phần khẩn thiết.

Thẩm Lương thầm nghĩ: Tôi còn có thể đi đâu được, trên người một xu cũng không có.

Hắn thấy Thiệu Khâm Hàn vẫn luôn ôm lấy bụng, tay trái vòng ra sau lưng đối phương, để bàn tay ấm áp của mình thay thế bàn tay lạnh băng kia, dịu dàng xoa nhẹ.

Bất kể thế nào, việc nhân vật trong tiểu thuyết bước ra đời thực vẫn là chuyện quá đỗi hư ảo. Ấy vậy mà giờ đây, họ lại có máu thịt, có hơi thở, thậm chí cả độ ấm.

Thẩm Lương biết kết cục của bọn họ, nhưng lại chẳng biết gì về quá khứ. Một quyển tiểu thuyết không thể kể hết cả một đời người. Vài dòng mô tả sơ sài, ngoài người trong cuộc thì ngay cả tác giả cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra điều gì.

Ví dụ như: “Thiệu Khâm Hàn có bóng ma tuổi thơ”, nhưng cụ thể đó là loại bóng ma gì thì Thẩm Lương cũng không rõ. Trong sách chỉ tám chữ đã khái quát xong toàn bộ tuổi thơ của vai phản diện này.

Không có tâm trí để đào sâu, càng không có ý định tô vẽ, vì chung quy hắn chỉ là người trong sách.

Thẩm Lương biết kết cục của anh, nhưng quá khứ lại như tờ giấy trắng. Làm sao để cứu được Thiệu Khâm Hàn? Vẫn là một câu hỏi không lời đáp.

Đêm khuya tĩnh mịch, Thẩm Lương cuối cùng cũng cảm thấy nhức đầu vì tình cảnh hiện tại của bản thân. Hắn chống cằm, lơ đãng cúi đầu, lại phát hiện Thiệu Khâm Hàn đã ngủ, hô hấp đều đặn. Hàng mi dài rợp bóng lên mí mắt, khiến khuôn mặt ấy càng trở nên đẹp một cách mong manh.

Thẩm Lương khẽ vuốt đầu ngón tay mình, thầm nghĩ nếu sau này có cơ hội sửa bản thảo, có lẽ nên xóa bỏ thiết lập "bệnh đau bao tử" này đi.

Hắn nhẹ nhàng nhấc đầu Thiệu Khâm Hàn dậy, rút chân ra rồi duỗi người một cái thật dài.

Chết vì thức đêm, thật không oan. Thẩm Lương nhìn đồng hồ, đang định lên lầu đi ngủ. Nhưng mới đi được hai bước lại cảm thấy để Thiệu Khâm Hàn nằm lại dưới lầu một mình thì không ổn. Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là quay trở lại sofa, cúi người bế người kia lên.

Thiệu Khâm Hàn trông cao nhưng ôm trong lòng cũng không nặng lắm.

Thẩm Lương bước nhanh lên lầu, thầm nghĩ may mà ở tầng hai, chứ tầng ba thì chắc hắn vứt luôn người ta xuống sàn mà ngủ.

Hành lang chỉ có ánh đèn hành lang mờ mờ. Thẩm Lương tìm được phòng Thiệu Khâm Hàn, đặt người nằm ngay ngắn lên giường, rồi thả mình ngồi phịch xuống sàn, thở hồng hộc.

Dù sao cũng là đàn ông trưởng thành, không tính là nặng, nhưng ôm một đoạn đường vẫn mệt bở hơi tai. Thẩm Lương kéo vạt áo phẩy phẩy cho mát, thầm thề sau này viết tiểu thuyết không bao giờ dùng cụm từ "nhẹ như không có trọng lượng" nữa.

Ngồi một lát thấy đỡ hơn, Thẩm Lương đứng dậy định quay về phòng. Nhưng vừa đứng lên, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói trầm lạnh như hồ băng sâu, trong màn đêm lại càng đột ngột:

“Thẩm Viêm bảo cậu đừng tới gần tôi, sao cậu không nghe?”

Thẩm Lương khựng bước, theo phản xạ quay đầu lại nhìn về phía giường. Người vốn đang ngủ say không biết tỉnh lại từ bao giờ, đang nhìn thẳng vào hắn không chớp mắt, ánh mắt kia như muốn nhìn lòng người.

Thẩm Lương ngớ người một chút mới hiểu ra anh đang nói gì. Thì ra ban nãy mình đứng ở cầu thang nói chuyện với Thẩm Viêm, bị anh nghe thấy rồi. Bảo sao buổi chiều độ hắc hóa lại tăng thêm 2% không rõ nguyên nhân.

Thẩm Lương vốn hay giỡn, liền bật cười, nói bừa:

“Chắc tại anh ta thích anh, nên không muốn tôi thân thiết với anh quá đấy.”

Toàn là nói nhảm.

Thiệu Khâm Hàn nghe xong liền ngồi dậy, một lọn tóc rơi xuống trán, gương mặt tuấn tú vẫn tái nhợt. Anh vốn định đưa tay che bụng như thường, nhưng không hiểu vì sao, lại buông xuống, lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Lương:

“Lá gan cậu lớn thật, cái gì cũng dám nói. Nhưng cả đời này, tôi ghét nhất là bị người khác lừa dối…”

Là “ghét cay ghét đắng”, chứ không đơn giản là “không thích”.

Cảm xúc của anh lúc nào cũng mãnh liệt và cực đoan hơn người khác một chút.

Người có bệnh thần kinh thì phải thuận theo mà dỗ. Thẩm Lương vỗ ngực bảo đảm:

“Yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm cách khiến Thẩm Viêm thích anh.”

“Thích?”

Thiệu Khâm Hàn bỗng nhếch môi, từng bước từng bước tiến lại gần.

“Không, không phải thích…”

“Là sợ…”

“Cậu ấy sợ tôi.”

Thiệu Khâm Hàn vốn là kẻ kiêu ngạo, lúc này giữa màn đêm tĩnh lặng lại tự tay xé toạc lớp mặt nạ ngoài da, phơi bày ra sự thật bản thân từng không muốn thừa nhận.

“Thẩm Viêm sợ tôi. Vậy còn cậu thì sao?”

Bàn tay lạnh lẽo của Thiệu Khâm Hàn chạm vào cổ Thẩm Lương, hơi dùng lực kéo hắn lại gần, giọng nói thấp dần bên tai, từng chữ như rơi vào bóng tối:

“Còn cậu thì sao, Thẩm Lương?”

Còn cậu thì sao, Thẩm Lương…

Dù là hai anh em giống nhau như đúc, nhưng tính cách khác biệt khiến không ai nhầm lẫn được.

Thẩm Viêm ôn nhu nho nhã, cả người toát ra khí chất điềm đạm lễ nghĩa.

Còn Thẩm Lương thì uể oải, lười nhác, nụ cười luôn như có như không, nhìn thế nào cũng giống đang cố tình quyến rũ người ta, khó nắm bắt vô cùng.

Thẩm Lương thành thật: “Tạm được.”

Không đến mức sợ, nhưng cũng chẳng dám nói hoàn toàn không sợ.

Thiệu Khâm Hàn nhìn chằm chằm vào mắt hắn, như muốn soi mói xem có đang nói dối hay không, nhưng không tìm ra được dấu hiệu giả dối nào.

Trong lòng dâng lên một cảm giác hụt hẫng không rõ nguyên do, giọng nói tan vào không khí:

“Thật đáng tiếc… Cậu ấy không giống cậu.”

Cái “cậu ấy” này, hiển nhiên là chỉ Thẩm Viêm.

Thẩm Lương thầm nghĩ, người không nên sợ Thiệu Khâm Hàn nhất phải là Thẩm Viêm mới đúng. Trong nguyên tác, cùng lắm thì Thiệu Khâm Hàn cũng chỉ nhốt hắn vài ngày, ngay cả một ngón tay cũng chưa từng chạm vào. Phải biết rằng về sau, ngay cả Tô Thanh Nghiên cũng từng vì áp lực từ gia đình mà định chia tay với Thẩm Viêm, khiến hắn tổn thương không ít.

“Thế giới này đâu có nhiều người giống nhau như vậy.”

Thẩm Lương nghiêng đầu nhìn Thiệu Khâm Hàn, phát hiện khoảng cách giữa hai người đã gần tới mức hơi thở giao hòa, phả lên cổ mang theo cảm giác tê dại nhè nhẹ, không khỏi lui lại một bước:

“Ngủ sớm đi, cũng khuya rồi.”

Hiện tại, Thẩm Lương rất coi trọng giấc ngủ của mình. Người ta nói không ai tắm hai lần trên cùng một dòng sông, hắn đã từng đột tử vì thức khuya, không thể để chuyện đó xảy ra lần nữa.

Vừa xoay người định đi, Thiệu Khâm Hàn lại bất ngờ túm lấy cổ tay hắn ——

Không khí thoáng ngưng lại vài giây.

“Cậu nói cái đó, tôi đồng ý.”

Thẩm Lương ngẩn người:

“…Cái gì?”

Thiệu Khâm Hàn cúi đầu, không nhìn hắn, đầu ngón tay lạnh như băng chạm vào da thịt, không rõ là vì lý do gì, bỗng thốt lên một câu chẳng đầu chẳng đuôi:

“Không phải cậu bảo tôi coi cậu là thế thân của Thẩm Viêm sao? Tôi đồng ý.”

Hả?

Thẩm Lương muốn ngất, đại ca, tôi đến là để cứu anh, không phải làm thế thân đâu:

“Thiệu tiên sinh, câu đó tôi chỉ nói đùa thôi…”

Hắn vừa dứt lời, hệ thống lập tức vang lên:

【Đinh! Ký chủ chú ý, độ hắc hóa của vai ác đã đạt 33%!】

Thẩm Lương giả điếc, tiếp tục kiên nhẫn giải thích:

“Tôi sẽ nghĩ cách khiến anh tôi thích anh, chứ chuyện làm thế thân thì… thôi đi.”

【Đinh! Vai ác hắc hóa độ đã đạt 36%!】

Thẩm Lương bắt đầu muốn phát điên:

“Tôi biết anh ghét tôi, Thiệu tiên sinh, anh thật sự không cần phải ép bản thân như vậy…”

【Đinh! Vai ác hắc hóa độ đã đạt 42%!】

Thẩm Lương lập tức ngậm miệng:

“……”

Thiệu Khâm Hàn từ đầu đến cuối đều trông rất bình tĩnh, chẳng lộ chút cảm xúc nào. Nhưng độ hắc hóa tăng vọt như vậy đã nói rõ tất cả.

Anh lạnh giọng hỏi:

“Cậu không muốn?”

Thẩm Lương lúc này cuối cùng cũng hiểu thế nào là bị cưỡng ép một cách đầy máu chó. Không nuốt trôi cũng không nhả được, ngẹn chết người thật:

“Không có…”

Hắn cắn răng, cố gắng lừa cả chính mình:

“Tôi… tôi rất sẵn lòng.”

Mẹ nó, lúc nãy mình nên mặc kệ hắn nằm dưới lầu, tay tiện bế người làm gì cho mệt…

Ngay lúc lời vừa dứt, hệ thống lại vang lên:

【Đinh! Vai ác hắc hóa độ đã giảm xuống 40%!】

Thẩm Lương mí mắt giật mạnh:

Cái quái gì vậy, còn có thể giảm ngược à?

Thiệu Khâm Hàn vẫn nhìn hắn chằm chằm, thân hình mảnh khảnh như tan vào bóng tối, tỏa ra một nỗi cô đơn không bờ bến:

“Tôi biết cậu đang nghĩ gì.”

Thẩm Lương mặt không cảm xúc:

Ồ, vậy chắc anh giỏi đọc suy nghĩ lắm đấy.

Thiệu Khâm Hàn trầm giọng:

“Sau này những gì Thẩm Viêm có, cậu cũng có — tiền, xe, nhà.”

Thẩm Lương bắt đầu dao động:

Phúc lợi tốt vậy sao?

Nhưng chưa kịp nghĩ xong, Thiệu Khâm Hàn lại nói tiếp:

“Nhưng mà——”

Thẩm Lương lập tức tiếp lời, quá quen thuộc với motif này rồi, viết truyện bao nhiêu năm, nắm trong lòng bàn tay:

“Nhưng mà anh không yêu tôi, chỉ coi tôi là thế thân, tôi không được có tình cảm vượt giới hạn, không được để lộ mối quan hệ của hai chúng ta, đến khi Thẩm Viêm yêu anh rồi, tôi phải lập tức rút lui?”

Thiệu Khâm Hàn: “……”

Thẩm Lương hỏi:

“Thiệu tiên sinh, còn điều kiện nào cần bổ sung không? Không có thì tôi đi ngủ, dưỡng sinh là quan trọng nhất.”

Thiệu Khâm Hàn không đáp, chỉ chậm rãi buông cổ tay hắn ra, có lẽ đang tự hỏi vì sao Thẩm Lương lại “ngoan” đến vậy.

Dư âm còn lưu lại nơi đầu ngón tay, nhưng độ ấm thì đã tan biến:

“Chỉ cần cậu nghe lời, tôi sẽ không bạc đãi cậu.”

Thẩm Lương gật đầu:

“Tôi biết.”

Anh là nhân vật do tôi viết ra, tôi còn không rõ anh chắc?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play