Kinh thành nhiều gia tộc quyền quý, Thái tử tự nhiên không thể đích thân đến từng nhà thu thuế ruộng. Vì vậy, việc đăng ký, lập sổ đều do quan viên Đông Cung phối hợp với tiểu lại Hộ Bộ đảm nhận. Chỉ có vài người có vai vế ngang hàng với lão Hoàng thúc mới có thể khiến Thái tử đích thân đến tận cửa.
Ngay đối diện phủ Tướng quân là phủ đệ của Tiêu Đạt, Thiếu giám Tỉnh bí thư ty. Hắn là môn hạ của Tấn Vương, tối qua đã nhận được mật báo của Tấn Vương: tuyệt đối không thể để Thái tử quyên tiền quá suôn sẻ.
Bởi thế, khi quan viên Đông Cung và Hộ Bộ đến cửa, Tiêu Đạt ra đứng trước cửa, tay chắp trong tay áo, vẻ mặt áy náy: “Lão phu gia cảnh thanh bần, không có của dư dả. Dẫu có tâm giúp đỡ nạn dân phương Bắc, nhưng bất lực, chỉ đành cắn răng góp ra 500 lượng bạc, mong chớ chê cười.”
Nói rồi sai lão bộc mang ra một rương bạc vụn và tiền đồng, rải rác lộn xộn, trông cực kỳ keo kiệt.
Tạ Kính Uyên và Sở Hi Niên đứng sau cửa xem náo nhiệt, thấy thế liền cười nhạo. “Lão già này mê nuôi ngựa, hậu viện nuôi hàng chục con thiên lý mã Tây Vực, tùy tiện dắt một con ra bán cũng đáng ngàn lượng. Hắn rõ ràng được Tấn Vương sai khiến, cố tình ngáng chân Thái tử.”
Quan lại triều Yến bổng lộc ổn định, không tính gạo thóc lụa là, tam phẩm mỗi năm cũng được 800 lượng. Tiêu Đạt chỉ quyên 500 lượng nhưng chẳng ai bắt bẻ được gì.
Tiếc rằng triều thần không ai ngu ngốc. Nhà ai lại không âm thầm làm ăn, Yến Đế thường ban thưởng ruộng đất vàng bạc, chưa kể thuộc hạ dâng biếu. Bổng lộc triều đình chẳng qua chỉ như mưa bụi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT